Giọng Phó Cát vừa tắt, con yêu thú kia đã lại lao về phía Diệp Quân, hai mắt long lên sòng sọc đầy ác độc. Bỗng nhiên, từ kẽ nứt kia vang lên tiếng kiếm minh.
Có cường giả từ bên ngoài đi vào!
'Tông Võ' thấy vậy thì nhăn nhó, tuy không cam lòng nhưng vẫn vung tay thu yêu thú về.
Đó cũng là lúc kiếm quang bay tới chiến trường.
Việt Kỳ xuất hiện.
Bà ta thấy Diệp Quân ôm thi thể Phó Cát gần đó thì ngẩn ra, sau đó bắn ánh mắt như lưỡi kiếm về phía 'Tông Võ': “Ngươi đã làm gì?!"
Kiếm thế hùng hậu ập đến bao trùm gã.
Nhưng khí tức kỳ lạ kia đã lùi sâu vào ẩn nấp trong người 'Tông Võ'.
Các cường giả khác lục tục vọt vào, ban đầu không ai hiểu gì, sau đó lần lượt nhìn gã.
'Tông Võ' chỉ bình tĩnh đáp: “Ta đang chiến đấu công bằng với hắn, có vấn đề gì sao Việt tông chủ?"
"Con mẹ ngươi!"
Diệp Thần hầm hầm đi tới, phẫn nộ quát lên: “Ngươi gian lận, để cường giả trong người ra đánh thay! Nếu không có Dương huynh thì chúng ta đều bị ngươi diệt khẩu rồi!"
Lời này khiến những người khác ồ lên.
Đánh thay?
Bọn họ nhìn sang Tông Võ đầy khó tin.
Gã chỉ thản nhiên cười nhạt: “Rõ ràng chính là người Thanh Châu Nam Châu các ngươi thua mà không chịu nhận, bèn hợp sức phá vỡ cấm chế, bây giờ lại vu oan cho ta, đúng là nực cười”.
Diệp Thần tái mét cả mặt, sừng sộ quát: “Đến bây giờ rồi mà ngươi còn dám đổi trắng thay đen! Ngươi tưởng thư viện không biết à?"
Các thiên tài khác cũng đồng thanh lên án Tông Võ.
Ánh mắt của Việt Kỳ và các cường giả Nam Châu nhìn gã đã mang theo sự bất thiện, sẵn sàng ra tay.
Nhưng Tông Võ không hề nao núng, cười nói: “Rõ ràng chính là các ngươi không cam lòng nhận thua, từ bỏ danh hiệu đứng đầu vạn châu, giờ lại bảo ta đổi trắng thay đen? Nếu không tin thì bây giờ chúng ta đánh lại, Thanh Châu Nam Châu các ngươi lên hết đây!"
Đánh lại?
Lời này khiến các thiên tài hai châu tức giận vô cùng, không ngờ gã này dám đảo lộn sự thật một cách trắng trợn như vậy.
Bỗng Diệp Trúc Tân bước ra, hành lễ với các viện chủ rồi nói: “Tông chủ, chư vị, chuyện là thế này...”
Sau đó kể hết một năm một mười.
Tông Võ nghe xong thì cười lớn: “Ngươi nói trong người ta có một cường giả một phần thần tính? Chính ngươi không thấy buồn cười à? Một phần thần tính mà lại không giết được Nhân Tiên?"
Các viện chủ nhíu mày.
Cường giả một phần thần tính.
Có giết Đại Đế cũng là chuyện dễ như trở bàn tay chứ đừng nói giết Nhân Tiên.
Làm sao mà thất bại cho được?
Thế là họ nhìn Diệp Trúc Tân đầy nghi ngờ.
Các thiên tài cũng cảm thấy điều này thật khó tin, nhưng đó chính là sự thật, vì vậy ai nấy đều nhăn nhó khó chịu.
Việt Kỳ và Chu Phu của Nam Châu tin họ, vì vậy đều nhìn Tông Võ như nhìn kẻ địch.
Bỗng Viện chủ thư viện Thanh Châu - Chu Khâu - bước ra, liếc nhìn Tông Võ và Diệp Quân rồi nói: “Việc này có điều kỳ lạ. Trước tiên tạm dừng giải đấu, tất cả các thí sinh có mặt tại đây - bao gồm Tông Võ và Diệp Dương - đều không được rời khỏi thư viện Thanh Châu để phục vụ điều tra”.
Các thiên tài hai châu tuy không phục nhưng cũng không làm gì được.
Bên kia, Diệp Quân ôm thi thể Phó Cát đứng dậy.
Hành động này của hắn hấp dẫn mọi tầm mắt.