Người phụ nữ trong xe ngựa trả lời: “Ừ.”
Thủ vệ nhìn Tổ Đạo đang đứng một bên, muốn nói lại thôi.
Người phụ nữ nói: “Ta xử lý.”
Thủ vệ không dám nói gì nữa, vội vàng cúi đầu thi lễ, sau đó lui sang bên cạnh.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía xa.
Bên trong xe ngựa.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô là người của Thánh Đường Bỉ Ngạn à?”
Người phụ nữ gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân im lặng.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không sợ sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cô không có ý xấu.”
Người phụ nữ khẽ gật đầu, cô ta bưng tách trà đưa cho Diệp Quân: “Nếm thử trà của bọn ta đi, cái này do chủ nhân bút Đại Đạo mang đến, bây giờ còn rất ít, càng uống càng ít”.
Diệp Quân nhận chén trà, nói: “Tại sao giúp bọn ta?”
Người phụ nữ vén rèm lên, quay người nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Có hai lý do, thứ nhất ta rất tò mò về thế giới của các ngươi, ta cũng rất tò mò về chủ nhân bút Đại Đạo, thứ hai, sau này ngươi sẽ biết.”
Người phụ nữ không nhìn nữa, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân, hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Người phụ nữ nói rất bình tĩnh, khí tức không có bất kỳ dao động nào, nhưng vẫn khiến Diệp Quân cảm thấy sợ hãi.
Diệp Quân không giấu giếm: “Vì thuyền Bỉ Ngạn.”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, không nói gì. Sắc mặt Diệp Quân rất bình tĩnh.
Căn cứ vào cuộc trò chuyện của Tổ Đạo lúc trước, thực lực hiện tại của hắn chỉ đứng sau chân thánh, có thể nói, từ chân thánh trở xuống, hắn hoàn toàn có thể tung hoành.
Tất nhiên, thực lực của người phụ nữ trước mặt cũng rất mạnh, bởi hắn không cảm nhận được cảnh giới của đối phương.
Một lát sau, người phụ nữ khẽ gật đầu: “Bỉ Ngạn Giới không thể chịu được trận chiến nào nữa.”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ: “Mục đích của ta là thuyền Bỉ Ngạn.”
Người phụ nữ nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi nói: “Những thần vật này đều có linh tính, nếu nó chọn ngươi, vậy có nghĩa nó công nhận ngươi trở thành người đứng đầu của Bỉ Ngạn, nếu nó công nhận ngươi, tất cả bọn ta trên Bỉ Ngạn Giới này cũng sẽ công nhận ngươi, nhưng ta cho rằng nó sẽ không chọn ngươi.”
Diệp Quân không hiểu: “Vì sao?”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Trong mắt ngươi, tràn đầy lửa hận, động cơ lấy nó của ngươi không thuần khiết.”
Người phụ nữ nói tiếp: “Thuyền Bỉ Ngạn không chỉ là thần vật, mà nó còn là một loại trật tự, trật tự của Bỉ Ngạn, hôm nay nó chưa có chủ là vì chưa có người nào hoặc sinh linh nào có thể nắm giữ trật tự này. Đã là người thì sẽ có ham muốn cá nhân, mà nếu người có ham muốn cá nhân nắm giữ thần khí này, ham muốn cá nhân của người đó sẽ bị phóng đại vô hạn, tục ngữ có câu, người nắm quyền, sẽ tự có ý muốn giết người, mà một khí người nắm giữ sức mạnh này có ý nghĩ không tốt, sẽ có khả năng dẫn đến cảnh vô số thế giới vạn kiếp bất phục.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân: “Giống như trận chiến mà ngươi vừa nhắc tới, Tổ Đạo vì đột phá giới hạn của chính mình, không tiếc hy sinh chúng sinh, đạt đến một tầm cao mới.”
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu ý của cô, nhưng ta vẫn muốn thử."
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Được, ta có thể giúp ngươi.”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ: “Tại sao giúp ta?”
Người phụ nữ nói: “Đương nhiên có điều kiện, điều kiện là ngươi phải gia nhập Thánh Đường Bỉ Ngạn.”
Diệp Quân trầm mặc một hồi: “Được.”
Người phụ nữ nói tiếp: “Ta là Tổng giáo chủ, có thể có một giáo hầu, trước hết ngươi phải chịu ấm ức một chút, làm giáo hầu của ta.”