Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta là người giảng võ đức, nếu các người đánh lẻ thì ta sẽ không dùng vũ khí, đây là giới hạn cuối cùng của ta… Còn nếu các người muốn đánh hội đồng thì xin lỗi, ta không cần giới hạn này nữa”.
Thần Trạch nhếch môi khinh thường nói: “Vậy ngươi cứ dùng vũ khí thử xem”.
Nói xong, hai vị yêu vương cùng lao về phía Diệp Quân
Hai chọi một!
Diệp Quân lặng lẽ rút ra kiếm của cha ra.
Diệp Quân đương nhiên không dám xem thường hai vị yêu vương.
Thế là dứt khoát rút kiếm Thanh Huyên ra.
Không những thế, hắn còn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, để khí tức tăng vọt đến tột cùng.
Rồi hắn đạp mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang lao tới.
Kiếm quang lóe lên.
Ầm!
Những người khác chì nghe tiếng nổ vang lên, sau đó là hình ảnh Thần Trạch bay ngược về sau với cánh tay phải nứt nẻ, máu phun như suối.
Ông ta rơi vào hoang mang tột độ.
Ánh mắt nhìn Diệp Quân đầy khó tin: “Ngươi...”
Bên kia, Sở phu nhân nhíu mày, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân với vẻ chấn động.
Chỉ vung kiếm lên là phá được thân xác yêu vương của Thần Trạch!
Đây là thứ Thần vật gì?!
Yêu thú tự hào nhất là thân xác, vậy mà nó chẳng đáng một xu trước mặt Diệp Quân.
Sở phu nhân lắc đầu: “Khu vực Cổ Hoang thế là xong rồi”.
Thần Trạch bên kia vẫn còn chưa hoàn hồn lại, ban nãy nếu ông ta không kịp lui bước thì đã bỏ mạng dưới một kiếm kia rồi.
Nó là thứ gì vậy?
Ông ta nhìn nó với vẻ đề phòng dâng cao.
Yêu vương còn lại cũng không dám lỗ mãng ra tay.
Diệp Quân nhắm mắt lại, thử dùng kiếm Thanh Huyên hấp thu sức mạnh thời không kỳ lạ kia. Không thử thì không biết, thử rồi mới giật mình.
Bởi kiếm Thanh Huyên làm được điều đó ở mức vô hạn!
Đồ chơi của cha ngon thật chứ!
Diệp Quân khiếp sợ.
Một khi đã vậy, tức hắn có thể nâng cao uy lực trong một nhát kiếm...
Diệp Quân chợt không dám nghĩ nữa.
Bởi vì hắn biết nếu hấp thu quá nhiều thì cơ thể sẽ không chịu nổi sức mạnh cuồn cuộn ấy.
Dù gì cũng không thể vung kiếm ra rồi lấy mạng hết tất cả mọi người ở đây chứ hả?
Diệp Quân không nghĩ nữa, cong môi cười với Thần Trạch: “Tiếp thêm một kiếm nữa này!"
Rồi hóa thành kiếm quang biến mất.
Thần Trạch biến sắc, không dám xem thường nữa mà lập tức khôi phuc bản thể.