Mà Diệp Quân và Diệp An cũng không định bỏ qua cho những người này, hai tỷ muội đồng thời đuổi theo, chỉ trong nháy mắt những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Tàn sát!
Lúc này người của bốn gia tộc đều đã mất đi dũng khí chống cự, ba vị thần linh bị giết chết ngay trước mặt bọn họ khiến bọn họ sỡ muốn vỡ mật, làm gì còn suy nghĩ chống đối gì nữa, toàn bộ đều điên cuồng chạy trốn.
Thật ra ba người nhóm Mạt Thiên Đô không hề muốn chạy mà là muốn chiến đấu, vì bọn họ phát hiện một điều là phân thân của tiên tổ cũng không mạnh đến thế. Nói một cách nghiêm túc thì cũng chỉ mạnh hơn Tổ Cảnh một chút mà thôi, nói cách khác nếu bọn họ cùng hợp tác chiến đấu thì vẫn còn cơ hội, chạy trốn thế này chẳng khác nào đội quân tan rã, chỉ có thể đợi bị tàn sát.
Nhưng tiếc là lúc này người trong tộc bọn họ đã không còn suy nghĩ phản kháng nữa, dù bọn họ có ra lệnh thế nào thì những người kia đều sẽ không nghe, chỉ biết cắm đầu chạy trốn.
Tiên tổ thần linh bị giết khiến tín ngưỡng của rất nhiều người lập tức sụp đổ.
Vì từ trước đến giờ lòng tin của bọn họ đều đến từ tiên tổ thần linh… Dù sao cả đời bọn họ đều tự xưng mình là hậu duệ của thần linh, thân phận này luôn khiến bọn họ cảm thấy rất vinh quang.
Mà lúc này, thần linh bị người bình thường giết chết, tín ngưỡng của bọn họ hoàn toàn sụp đổ, vì bọn họ luôn nghĩ thần linh phải vô địch, không thể thất bại.
Diệp Quân và Diệp An điên cuồng đuổi giết khắp nơi, cứ thế hai người đuổi giết đến Mạt tộc, sở dĩ đuổi giết Mạt tộc là vì Diệp Quân biết chủ mưu vây giết hắn lần này chính là nhà họ Mạt, vì thế hắn quyết định xử lý nhà họ Mạt trước.
Mạt Thiên Đô vừa về đến gia tộc đã vội cho người khởi động trận pháp phòng vệ, những tia sáng màu vàng bay lên cao từ trong tộc, sau đó đánh về phía Diệp Quân và Diệp An.
Diệp Quân tiến lên một bước, hắn mở lòng bàn tay, vô số kiếm ý vô địch biến thành những tia kiếm quang bay đi, toàn bộ chân trời bị chém ra những khe hở, vô cùng đáng sợ.
Những tia sáng màu vàng nhạt nhanh chóng bị kiếm ý của Diệp Quân chém vỡ, kiếm ý rơi vào trong Mạt Giới như mưa giông, trong Mạt Giới lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Lúc này Mạt Thiên Đô kia đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm vào hắn: “Diệp Quân, ngươi thật sự muốn làm đến cùng ư?”
Diệp Quân không nói nhảm với lão ta mà nâng tay chém xuống một kiếm.
Ầm!
Mạt Thiên Đô bị chém lui cả nghìn trượng.
Diệp Quân lạnh lùng nhìn lão ta: “Tốt xấu gì ông cũng là tộc trưởng, sao lại nói chuyện ngây thơ vậy?”
Sắc mặt Mạt Thiên Đô hơi khó coi: “Dù ngươi giết chết phân thân của linh hồn tiên tổ nhà họ Mạt ta, nhưng đó cũng chỉ là một phân thân, thực lực còn chưa bằng một phần trăm bản thể của tiên tổ, nếu ngươi đẩy chúng ta đến bước đường cùng, ngươi…”
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu muốn xuất kiếm một lần nữa, hắn không muốn nghe đối phương nói mấy câu nhảm nhí không có ý nghĩa này, đến lúc này rồi đương nhiên là phải đuổi cùng giết tận, vì hắn biết rõ nếu hắn thua, những người này sẽ còn tàn nhẫn hơn cả hắn.
Thấy Diệp Quân vẫn muốn ra tay, sắc mặt Mạt Thiên Đô thoáng chốc thay đổi: “Diệp Quân, ngươi nên suy nghĩ vì người trong tộc của mình”.
Diệp Quân cau mày: “Ông có ý gì?”