Kiếm Long Uyên là một trong bốn thanh thần kiếm của nền văn minh Thiên Mộ, thuộc tiên khí Tạo Hóa, chỉ đứng sau thần khí Tạo Hóa trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ thanh kiếm gãy này là thần khí Tạo Hóa.
Rõ ràng hai người đã cùng nghĩ tới điều này, đều có chút ngạc nhiên.
Thần khí Tạo Hóa!
Loại bảo vật này, cho dù là cả đế quốc Thiên Mộ, cũng không có vài món đâu!
A Ông đột nhiên trầm giọng nói: “Cửu điện hạ, chắc chắn thiếu niên kia không phải người thường.”
Thiên Thần gật đầu, “Trí nhớ vẫn hơi tệ.”
Nói rồi, gã nhìn kiếm Long Uyên gãy trước mặt, nhẹ giọng nói: “Không ngờ, đứng trước thanh kiếm gãy này, kiếm Long Uyên lại không chịu nổi một cú đánh như vậy, thật là khiến người ta bất ngờ.”
A Ông nói: “Điện hạ, thân phận người kia hơi đáng ngờ.”
Thiên Thần cười nói: “Ông muốn nói, có khả năng hắn là người đến từ tường Biên Hoang kia à?”
A Ông khe gật đầu, “Không phải không có khả năng.”
Thiên Thần lắc đầu, “Hắn không thể là người tới từ bên kia được, nếu bên kia có người âm lặng lẽ tới bên này, vậy chúng ta là những kẻ vô dụng à?”
A Ông suy nghĩ, gật đầu, “Cũng phải.”
Thiên Thần cười nói: “Nếu hai thứ này thật sự là tiên khí Tạo Hóa, vậy chúng ta lời to rồi, phải nghĩ biện pháp đánh thức linh hồn của chúng nó dậy, để chúng nó nhận ta làm chủ.”
A Ông cười khổ, “Đã không còn linh khí nữa rồi.”
Thiên Thần nói: “Ta vẫn còn ít linh thạch Tạo Hóa.”
Nói rồi, gã lại lấy ra ít linh thạch Tạo Hóa, sau đó chuyển hóa linh thạch Tạo Hóa cho tòa tháp tàn phế và thanh kiếm gãy hấp thụ.
Bên khác.
Sau khi Diệp Quân lấy lại cánh tay, ngay khi bắt đầu tu luyện, thì không còn linh khí nữa, hắn đành rèn luyện thân thể, để thân thể mình càng trở nên mạnh hơn.
Lúc trưa.
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên chiếc ghế gỗ trước nhà sàn, hai mắt khẽ nhắm lại, trong đầu nhớ lại cảnh tượng trận chiến lúc đó.
Phải phục thù!
Thất bại của trận chiến lúc đó, khiến hắn biết những chỗ thiếu sót của mình.
Kiếm ý có thể bị phai mờ!
Kiếm Thanh Huyên cũng không còn là vô địch nữa!
Sức mạnh huyết mạch cũng có thể bị đè ép!
Những thứ này khiến hắn ý thức rõ được một chuyện, mình không thể gửi gắm tất cả hy vọng vào kiếm Thanh Huyên và sức mạnh huyết mạch được.
Kiếm Thanh Huyên là thứ cô cô làm cho cha.
Sức mạnh huyết mạch là ông nội truyền lại.
Đồ của mình là gì?
Mình có gì?
Diệp Quân cười khổ.
Trước nay hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cho tới bây giờ, thứ gì của hắn cũng là nhờ truyền thừa cả, cho dù là sức mạnh huyết mạch hay kiếm Thanh Huyên, hay là thư viện Quan Huyên, đều là được thừa kế cả.
Còn thứ của Diệp Quân hắn?
Kiếm ý trật tự?
Nhưng kiếm ý trật tự, suy cho cùng cũng là được truyền lại.
Chung quy, người sáng lập thư viện Quan Huyên không phải hắn, mà là cha hắn.