Lời này vừa thốt ra, xung quanh lại có người kinh hô: “Xếp thứ ba trong bảng Yêu Nghiệt, thương tu vô song - Giang Phàm!”
Giang Phàm nhìn về phía Cổ Hạo, vẻ mặt khinh thường: “Mau quay về yên ổn làm một vương gia, đừng ở nơi này làm mất mặt bảng Yêu Nghiệt thêm nữa!”
Sắc mặt Cổ Hạo lập tức trầm xuống: “Giang Phàm, ngươi dám coi thường ta!”
Giang Phàm nhìn Cổ Hạo: “Có dám đấu một trận sinh tử không? Chỉ ta và ngươi, không can dự tới bất cứ thế lực gia tộc nào!”
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Hạo lập tức trở nên khó coi, y không dám!
Trong mắt Giang Phàm loé lên vẻ khinh thường: “Cổ Hạo, đừng cho rằng mọi người không biết ngươi làm sao leo lên được vị trí thứ tư trong bảng Yêu Nghiệt, ngoại trừ bộ thần giáp này ra thì ngươi vẫn có một bộ siêu thần giáp nữa nhỉ? Ban đầu ngươi đã dựa vào bộ siêu thần giáp này để chiến thắng Tần Cổ huynh. Chuyện này mọi người không vạch trần là đang nể mặt Cổ tộc mấy người, thế nhưng không ngờ ngươi lại thật sự nghĩ bản thân mình đẳng cấp cơ đấy!”
Cổ Hạo nhìn Giang Phàm chằm chằm, sắc mặt vô cùng u ám.
Đúng là không thèm nể mặt y!
Giang Phàm tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không thoải mái thì đấu một trận sinh tử, ngươi có thể dùng siêu thần giáp của ngươi, ta không sợ!”
Siêu thần giáp!
Diệp Quân liếc nhìn nạp giới của Cổ Hạo, không nói gì.
Người này rất giàu có!
Cổ Hạo đột nhiên phá lên cười lạnh lùng: “Giang Phàm, ngươi muốn đấu một trận sinh tử với ta, cũng không phải không thể, có điều bây giờ ta đang quyết chiến với Diệp Quân này, ngươi phải chờ đợi thôi!”
Nghe vậy, Giang Phàm đột nhiên nhíu mày: “Ngươi thật sự không phải đàn ông! Ta đã chửi ngươi tới thế rồi! Ngươi còn không đánh với ta, ngươi thật sự làm mất mặt Cổ thái tử của Cổ tộc mấy người, một nhân vật tuyệt thế như ông ấy mà lại có hạng tộc đệ bất tài như ngươi, thật đúng là mất hết cả thể diện!”
Mọi người cũng lắc đầu, người ta đã mắng chửi ngươi như thế rồi! Ngươi lại còn không ứng chiến, chuyện này thực sự quá mất mặt!
Cổ Hạo lại chẳng buồn bận tâm tới Giang Phàm mà quay người nhìn Diệp Quân phía bên cạnh: “Nào, chúng ta tiếp tục! Ngươi có thể sử dụng trang bị, đừng nói ta ức hiếp ngươi. Đương nhiên, nếu như ngươi không có thì đó là việc của ngươi!”
Diệp Quân liếc nhìn Cổ Hạo: “Ta không dùng trang bị!”
Cổ Hạo lạnh lùng nói: “Ngươi không dùng trang bị là vì khinh thường ta phải không?”
Diệp Quân nói: “Vậy ngươi cũng có thể không dùng trang bị!”
Cổ Hạo khẽ sững sờ, sau đó nổi điên: “Ngươi bớt làm trò đi, ngươi dùng hay không cũng được, dù gì ta cũng sẽ dùng!”
Nói xong, y đột nhiên xông lên trước, tung đao chém về phía Diệp Quân!
Lúc này, Diệp Quân cũng đột nhiên biến mất khỏi vị trí!
Nhìn thấy Diệp Quân muốn đối kháng, Cổ Hạo dot nhiên cười khẩy. Một kiếm tu nghèo khổ như ngươi, ngay cả một thanh kiếm nên hồn cũng không có, vậy mà lại muốn đối kháng với ta?
Ngươi xứng sao?
Cùng lúc này, khí kiếm trong tay Diệp Quân đột nhiên đổi thành kiếm Hành Đạo!
Vốn dĩ hắn không muốn dùng tới thanh kiếm này!
Thế nhưng tên này nhìn có vẻ rất có tiền!
Nếu đã như thế thì chỉ có thể “miễn cưỡng” dùng một lần thôi!
Tốc độ của hai người cực nhanh, nhanh đến mức rất nhiều người chưa kịp nhìn rõ.
Keng!
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Quân đập nát thanh đao trong tay Cổ Hạo, sau đó, một tia kiếm quang xẹt qua lông mày Cổ Hạo.
Cổ Hạo sững sờ tại chỗ.
Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng Cổ Hạo, kiếm Hành Đạo trong tay đã đổi thành khí kiếm.
Tốc độ nhanh như tia chớp, động tác vô cùng thanh thục.