Tô Tử thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Diệp Quân, cảm động nói: “Cảm ơn”.
Cô ấy biết bình thường người đàn ông này sẽ không nể mặt người khác.
Cô gái tóc đỏ trên đất không ngừng run rẩy, khoảnh khắc vừa rồi cô ta đã suýt chết.
Lúc này cô ta sợ hãi đến cực điểm.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải người tàn ác thế này!
Một lời bất đồng là giết!
Lúc này, người trong câu lạc bộ Vô Biên cũng hoảng hốt, quản lý Mạc dẫn theo một nhóm vệ sĩ vội vàng chạy tới, Tô Tử nhìn quản lý Mạc: “Quản lý Mạc, chị xử lý nhé”.
Nói xong cô ấy lấy một tấm thẻ ra đưa cho quản lý Mạc: “Làm cho tôi một tấm thẻ hội viên Kim Cương”.
Nghe vậy, hai mắt quản lý Mạc sáng lên: “Được được!”
Nói xong cô ta cầm lấy thẻ, cho người kéo mấy thi thể đi nơi khác.
Cố Vân Mạn đến bên cạnh cô gái tóc đỏ, đỡ cô ta dậy, cô gái tóc đỏ nhìn Diệp Quân phía xa với vẻ mặt kinh hãi.
Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân, hơi tức giận nói: “Cậu Diệp, có cần thiết phải giết người không?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô Vân Mạn, cô cảm thấy tôi ra tay tàn nhẫn, nhưng vì sao tôi lại ra tay tàn nhẫn, cô đã nghĩ tới lý do chưa? Bạn cô năm lần bảy lượt nhắm đến tôi, tôi vốn không muốn so đo với cô ta, nhưng cô ta lại càng quá đáng hơn, sau khi ra ngoài cô ta còn định dồn tôi vào chỗ chết… Nói thật thì loại người như cô ta ở chỗ tôi sẽ hại chết cả gia tộc đấy”.
Loại người không có não này mà ở vũ trụ Quan Huyên, nếu động đến người không nên động thì cả gia tộc sẽ diệt vong!
Diệp Quân lại nói: “Nhìn cô thế này chắc cô cũng biết tính của cô ta, nhưng cô lại không kiểm soát và kỷ luật cô ta, cô cũng là người có lỗi, nói thật thì vừa nãy tôi còn muốn đánh cả cô luôn đấy!”
Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quân, lồng ngực phập phồng.
Diệp Quân nói tiếp: “Đánh cô ta một trận, nếu có thể khiến cô ta nhớ lâu, sau này làm lại từ cuộc đời cũng không phải chuyện xấu”.
Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân: “Anh Diệp, con bé hơi kiêu ngạo ngông nghênh một chút, nhưng cũng không đến nỗi phải chết mà đúng không?”
Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn, trong tay có thêm một chiếc đũa: “Cô còn cãi thêm một câu nữa thì tôi sẽ giết cô”.
Vẻ mặt Cố Vân Mạn cứng đờ, tuy trong lòng tức giận nhưng lại không dám nói gì.
Cố Vân Mạn hít một hơi thật sâu, sau đó bế cô gái tóc đỏ quay người đi về phía xa.
Mà vào lúc này, Tô Tử bỗng lên tiếng: “Khoan đã”.
Cố Vân Mạn quay lại nhìn Tô Tử, Tô Tử chầm chậm đi đến trước mặt Cố Vân Mạn, cô nhìn thẳng vào cô ta, bình tĩnh nói: “Chị Cố, nhà họ Tô chúng tôi không làm vụ làm ăn này với chị nữa”.
Cố Vân Mạn nhìn Tô Tử: “Cô chắc chứ? Cô phải biết là nhà họ Tô vì để có được miếng đất đó ở Yến Kinh mà hy sinh bao nhiêu, cô…”