Lúc nhìn thấy người đàn ông, sắc mặt một nhóm cao thủ bên cạnh Chu Phạn đều hơi thay đổi, lập tức vây quanh Chu Phạn với vẻ mặt cảnh giác như gặp phải kẻ thù đáng sợ.
Mà lúc này Chu Phạn lại vẫy tay, những cao thủ kia mới lui xuống, nhưng vẫn rất cảnh giác.
Chu Phạn bước chậm về phía người đàn ông áo trắng, một cao thủ bên cạnh vội vàng ngăn cản cô ta: “Cẩn thận…”
Chu Phạn lắc đầu: “Không sao, có lẽ tiền bối này là người thân của Diệp công tử”.
Dứt lời, cô ta bước chậm về phía người đàn ông, cô ta hơi cúi người: “Tiền bối là người thân của Diệp công tử sao?”
Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, sau đó ôm lấy Diệp Quân đã bị thương nặng đến mức hôn mê đi tới trước mặt Chu Phạn, ông ấy cười khẽ: “Cô nương có thể giúp ta trông thằng bé một lúc không?”
Chu Phạn nhìn thoáng qua Diệp Quân đang hôn mê, gật đầu: “Được”.
Dứt lời, cô ta đón lấy Diệp Quân từ trong lòng người đàn ông.
Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu chủ”.
Người đàn ông cười nói: “Tháp gia”.
Tiểu Tháp vội nhắc nhở: “Không không, tiểu chủ gọi ta là Tiểu Tháp được rồi”.
Người đàn ông cười khẽ: “Ta từng đi theo ngươi, gọi ngươi là Tháp gia cũng đúng”.
Tiểu Tháp chần chừ một lúc rồi nói: “Tiểu chủ, có phải người lại định thao túng tâm lý ta nữa không?”
Người đàn ông áo trắng: “…”
Tiểu Tháp lại nói: “Vì sao tiểu chủ không giết những người kia?”
Người đàn ông nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, cười đáp: “Gần đây Thanh Nhi hơi nóng tính, để cho muội ấy đến giết cho nguôi giận”.
Tiểu Tháp đang muốn đáp lời thì người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, hơi cau mày nhìn về phía sâu trong tinh không, một lúc lâu sau đó, ông ấy lắc đầu cười: “Ta phải đi rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Tiểu chủ, có phải người cãi nhau với Thiên Mệnh tỷ tỷ không?”
Người đàn ông hỏi ngược lại: “Ngươi muốn biết à?”
Tiểu Tháp đáp: “Đương nhiên…”
Vừa mới cất lời.
Vụt!
Một thanh kiếm đột nhiên chém xuống từ trên trời, Tiểu Tháp còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã chĩa thẳng vào đỉnh tháp.
Kiếm Hành Đạo!
Tiểu Tháp kinh hãi nói: “Là tiểu tiểu chủ bảo ta hỏi mà…”
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông cười khẽ, ông ấy mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo bay vào tay ông ấy, ông ấy nhìn về phía Chu Phạn, cười khẽ: “Cô nương, vất vả cho cháu rồi”.