Diệp Quân cười nói: “Thật ra chắc hẳn tình yêu cũng không quan trọng với tỷ nhỉ? Nói cách khác, tỷ hoàn toàn không có nghĩ tới phương diện này. Lúc ta và tỷ ở cùng nhau, có lẽ tỷ không ghét ta, cảm thấy có thêm một người nữa ngủ bên cạnh, cảm giác này rất thoải mái nhưng cũng chỉ thế thôi, đúng không?”
Từ Chân mỉm cười không nói gì. Diệp Quân khẽ nói: “Ta nói đúng không?”
Từ Chân gật đầu.
Tâm trạng Diệp Quân hơi phức tạp.
Hắn chưa từng nghĩ người phụ nữ trước mặt này thích hắn, dù họ có thân mật cỡ nào, hắn cũng chưa từng nghĩ như thế.
Vì hắn biết rất rõ người phụ nữ này có một nửa là thần tính.
Đến cảnh giới của cô ta, cô ta nhìn mọi thứ trên thế giới, kể cả tình cảm đều không giống người bình thường.
Giống cô cô váy trắng, ngoài cha ra thì bà ấy chỉ xem mọi người nhỏ bé như con kiến.
Thần tính.
Rất đáng sợ.
Nếu một người từng giết hàng trăm triệu sinh mạng chỉ bằng một nhát kiếm thì liệu mạng sống bình thường có còn quý giá trong mắt người đó hay không?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm thở dài.
Hắn rất ngưỡng mộ cha mình, vì ông ấy có thể giữ lại một phần nhân tính còn sót lại của cô cô váy trắng, tương tự như thế, cô cô váy trắng cũng rất may mắn vì trên đời vẫn còn người có thể giữ lại một chút nhân tính cho bà ấy.
Ngay lúc này Từ Chân bỗng hỏi: “Vậy cậu thích ta à?”
Diệp Quân gật đầu.
Không hề do dự.
Từ Chân chớp mắt: “Tại sao?”
Diệp Quân cúi người hôn lên mái tóc cô ta, sau đó nói: “Ta không biết”.
Từ Chân nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Tỷ nghĩ sao về chuyện ta thích tỷ?”
Từ Chân suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu ta thích cậu thì chúng ta phải đổi một cái giường lớn mới được”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Từ Chân nghiêm túc nói: “Giường quá nhỏ, mấy người Tiểu Nhu không có chỗ ngủ”.
Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.