Không phải bị tiêu diệt mà là sắp bị cưỡng ép dẫn đi.
Cảm nhận được điều này, Diệp Quân cả kinh, vung tay phải lên, kiếm Thanh Huyên chém một nhát.
Vù!
Lại một tiếng xé toạc không khí vang lên, sau đó tất cả sức mạnh bí ẩn xung quanh hắn đều bị phá vỡ, cơ thể và linh hồn hắn trở nên bình thường.
Nhưng xung quanh hắn lại là một vùng hư không, chẳng có gì cả.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên, đề phòng nhìn xung quanh.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Đối phương đang ở đây, nhưng ta không cảm nhận được”.
Diệp Quân nhắm mắt lại, một luồng kiếm thế vô hình tụ lại xung quanh hắn, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng vì hắn nhận ra sức mạnh bí ẩn vừa rồi rất kỳ quái, nếu không nhờ kiếm Thanh Huyên thì không thể phá vỡ sức mạnh kia được.
Sức mạnh đặc biệt của một nền văn minh khác.
Hơn nữa với hắn hiện giờ thì vẫn là áp chế.
Lộp cộp...
Một tiếng bước chân bỗng vang lên phía sau Diệp Quân.
Diệp Quân xoay người lại.
Thế nhưng chẳng có gì cả.
Diệp Quân nhíu chặt mày.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Đối phương không ở thời không này…”
Diệp Quân bỗng bước đến trước, hai tay cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát.
Vèo!
Thanh kiếm xé nát mọi thứ.
Trước mặt Diệp Quân, vô số thời không nứt ra, cuối cùng một không gian thời không màu tím xuất hiện trước mặt Diệp Quân, có một quang ảnh đứng trong khoảng không thời không màu tím đó, quang ảnh đó đang nhìn hắn chằm chằm.
Lúc này, quang ảnh đó bỗng nhiên xòe bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng siết lại, thời không xung quanh Diệp Quân bỗng chốc biến thành từng dây xích thời không một cách kỳ quái, chỉ trong thoáng chốc Diệp Quân đã bị giam cầm bởi vô số xiềng xích thời không.
Nhưng chỉ thoáng chốc, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn đã phá vỡ tất cả thời không.
Xé tan mọi thứ.
Quang ảnh đó nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, nhíu chặt mày.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Ta biết tại sao tiểu chủ lại cho người thanh kiếm này, có thanh kiếm này thì ngươi mới không bị người khác công kích”.
Diệp Quân hít sâu một hơi, phải nói là hắn cũng khá sợ năng lực quái dị này của đối phương, giống như xiềng xích thời không vừa rồi, nếu không có kiếm Thanh Huyên, với thực lực hiện tại của hắn thì hoàn toàn không thể phá vỡ.
Ngay lúc này quang ảnh đó bỗng biến mất khỏi đó.
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia tàn ác, tay phải cầm kiếm đâm về phía trước.
Vèo!
Vụt!
Chỉ trong giây lát, Diệp Quân văng ra xa, ngay khi hắn văng ra xa, thời không xung quanh bỗng biến thành quyền ấn thời không đánh về phía hắn.
Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, ý chí võ đạo đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong người hắn, hắn chém mạnh một nhát kiếm.
Bốp!
Quyền ấn thời không đó bị phá vỡ, bản thân hắn cũng lùi lại đằng sau.