Nhưng lúc này, cô gái áo bào trắng đó chợt hô to: “Chết!”
Ầm!
Thân thể Diệp Quân bốc cháy phừng phừng!
Một lời trấn áp Đại Đạo, nói ra là thành hiện thực!
“Hả?”
Đúng lúc này, một giọng nói như sấm sét xé không vọng tới, ngay sau đó, một thanh kiếm rạch ngang trời bay đến.
Cuộc chiến bất đồng thời không!
Khi thanh kiếm kia lao tới trước mặt cô gái áo bào trắng, cô gái đó lạnh nhạt và thờ ơ hô: “Định!”
Ầm!
Kiếm bị định tại chỗ.
Cô gái áo bào trắng lại nói: “Vỡ!”
Rắc!
Thanh kiếm chợt nứt vỡ.
Kiếm này có tên… Thanh Huyên!
…
Kiếm Thanh Huyên vỡ rồi!
Diệp Quân đứng bên dưới, trong khi thân thể còn đang hừng hực cháy, nhìn thấy cảnh tượng đó thì càng sững sờ.
Kiếm Thanh Huyên vỡ rồi?
Cũng vào lúc này, chợt có một tờ giấy đang viết dở dang từ đâu bay tới, nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu hắn, thoáng chốc, ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể hắn chợt tắt ngấm.
Diệp Quân đã vã mồ hôi đầy đầu, sắc mặt nhợt nhạt, suýt thì ngã quỵ.
Hiên Viên Lăng vội đỡ lấy hắn, run run nói: “Anh…”
Diệp Quân không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn chòng chọc vào cô gái áo bào trắng nơi chân trời kia.
Phía xa xa, cô gái áo bào trắng không để ý thanh kiếm Thanh Huyên đã biến mất trước mắt mà quay đầu nhìn về một hướng, đó chính là hướng trông về một khu dân cư nọ.
Trước bàn đọc sách, Từ Chân lặng lẽ mỉm cười.
Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nói: “Đợi đấy!”
Dứt lời, cô ta dời mắt, liếc qua phía Diệp Quân một cái rồi quay người, biến mất.
Tuế Nguyệt Thông Đạo cũng biến mất!
Ở một nơi nào đó, người đàn ông áo trắng lẳng lặng đứng bên hồ, kiếm Thanh Huyên lơ lửng trước mặt ông.
Nhìn thanh kiếm đã rạn nứt, người đàn ông áo trắng cau mày, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, vốn định đích thân đến so tài với đối phương một phen nhưng ngẫm kĩ lại, nhớ ra bản thể của đối phương cũng chẳng ở nơi này, bèn thôi.
Bấy giờ, một người phụ nữ váy trắng bỗng đi tới, trên tay còn có hai miếng dưa.