Hiên Viên Lăng cúi đầu, mặt đỏ bừng, không nói gì.
Diệp Quân ngớ người.
Hắn đã nói gì rồi?
Cảm nhận sức mạnh huyết mạch… mà cợt nhả?
Phong tục của hệ Ngân Hà hả?
Đúng lúc này, xe dừng lại.
Hiên Viên Lăng nhanh chóng mở cửa rồi chạy xuống xe…
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi làm gì cô đấy!
Hiên Viên Lăng chạy ở phía trước dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, mặt vẫn còn hơi đó: “Anh Diệp… anh đi theo tôi đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Dưới sự chỉ đường của Hiên Viên Lăng, hai người đi về phía xa.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, cách đó nghìn mét có một sơn trang sang trọng, sơn trang xây trên đỉnh núi, vô cùng tráng lệ hùng vĩ.
Xung quanh có một số luồng khí không rõ.
Suốt chặng đường Hiên Viên Lăng đều không nói gì, bước đi thật nhanh.
Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Cô Lăng, có thể cô hiểu lầm gì đó rồi”.
Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu: “Tôi biết anh Diệp không có ý khác”.
Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Vậy cô có thể nói rõ cho tôi biết không?”
Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không thể!”
Diệp Quân không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Lăng đã đưa Diệp Quân đến cổng sơn trang, cánh cổng vô cùng cổ kính, phía trên vẽ một số yêu thú kỳ lạ, vô cùng dữ tợn.
Lúc này cửa mở ra.
Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi vào trong sơn trang.
Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, có chừng hơn mười ngôi sảnh cổ, xa xa còn có một tòa tháp màu đen cao chín tầng.
Toàn bộ sơn trang đều toát lên vẻ cổ kính.
Nơi đây và thế giới đô thị bên ngoài như hai thế giới.
Diệp Quân cũng rất tò mò về nơi này, bởi vì đến đây sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn càng dao động rõ ràng hơn.
Chắc chắn có thứ gì đó hay người nào đó liên quan đến huyết mạch của hắn.
Khi Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đi vào một sân nhỏ, một người đàn ông ngăn hai người lại.
Người đàn ông này trông khá giống Hiên Viên Lăng!
Hiên Viên Lăng gọi: “Anh hai”.
Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó quan sát Diệp Quân, không lên tiếng.
Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hai người đi về phía nội sảnh cách đó không xa, sau khi đi vào trong sảnh thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong đó, ông ta mặc cổ phục Trung Hoa, hai mắt sắc bén, trên người toát lên khí thế không giận mà uy.
Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi nhưng có lẽ vì chăm được chăm sóc tốt nên vẫn duyên dáng cao kì.
Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng đi vào, ánh mắt hai người luôn hướng về Diệp Quân.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên hơi mang tính xâm lược, như muốn nhìn thấu Diệp Quân.
Mà ánh mắt của người phụ nữ thì hơi tò mò.
Hiên Viên Lăng chợt hơi căng thẳng.