Diệp Quân hỏi: “Cô biết Minh Quân khi nãy à?”
Đạo Cổ Thụ bình tĩnh nói: “Lúc trước ông ta từng đến quỳ xuống cầu xin ta, hy vọng được ta ban phúc”.
Diệp Quân cười hỏi: “Vậy cô đã ban phúc chưa?”
Đạo Cổ Thụ lạnh nhạt đáp: “Nếu không có sự ban phúc của ta thì sao ông ta có thể lên đến chín phần thần tính được?”
Diệp Quân hơi tò mò: “Tiểu Thụ, cô ban phúc là ban cái gì thế?”
Tiểu Thụ!
Nghe thấy lời của Diệp Quân, Đạo Cổ Thụ nhíu mày: “Tại sao ngươi lại gọi ta như thế? Chúng ta cũng đâu có thân thiết gì mấy!”
Diệp Quân: “…”
Thần Kỳ ở bên cạnh lập tức bật cười.
Lúc này Đạo Cổ Thụ lại nói: “Được rồi, gọi ta là Tiểu Thụ cũng được, nhưng ta cũng muốn gọi ngươi là Tiểu Quân”.
Diệp Quân im lặng.
Đạo Cổ Thụ nói tiếp: “Ta ban phúc rất nhiều loại, có bảo vật, công pháp, thần hồn…”
Diệp Quân cười hỏi: “Có thể ban phúc cho ta không?”
Đạo Cổ Thụ nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Không được”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”
Đạo Cổ Thụ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn gì được đó, ta còn ban phúc cho ngươi cái gì? Ta còn muốn ngươi ban phúc cho ta đây!”
Diệp Quân: “…”
Thần Kỳ ở bên cạnh không khỏi buồn cười, cô ấy cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử thật sự rất giàu có, ta cũng muốn được ngài ban phúc”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Tiền của ta đều do mẹ ta cho, không thể ban phúc bừa bãi được”.
Thần Kỳ nhẹ giọng nói: “Gần đây ta có điều tra về Tần các chủ, Tần các chủ thật sự rất lợi hại!”
Đều là người của hệ Ngân Hà, đương nhiên cô ấy phải thấy tò mò, không điều tra không biết, vừa điều tra đã sợ khiếp hồn.
Nền văn minh Quan Huyên có thể được như ngày hôm nay gần như đều dựa vào Tần các chủ này.
Dù hiện tại vũ trụ Quan Huyên vẫn chưa thật sự mạnh mẽ, nhưng tốc độ phát triển của vũ trụ Quan Huyên lại vượt xa những nền văn minh vũ trụ khác, không chỉ có thế mà những sắp xếp của Tần các chủ cũng rất kinh khủng, đặc biệt là trạm không gian vũ trụ kia…
Diệp Quân chợt thấy hơi tò mò: “Kỳ cô nương, lúc ở hệ Ngân Hạ thì cô ở thành phố nào?”
Thần Kỳ cười đáp: “Yến Kinh”.
Diệp Quân chớp mắt: “Ta rất quen thuộc với nơi đó, ha ha!”
Thần Kỳ mỉm cười nói: “Vậy à?”
Diệp Quân gật đầu: “Có cơ hội ta nhất định sẽ quay lại một lần nữa”.
Thần Kỳ cười nói: “Đợi giải quyết xong nền văn minh Sâm Lâm, chúng ta cùng nhau về đó nhé?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Được”.