Không muốn đắc tội Đại Chu!
Nghe thấy lời nói của Lâm Việt, Khuất Thần không hề thất vọng, chỉ khẽ gật đầu, sau đó dẫn mọi người rời đi.
Kết quả này, ông ta đã lường trước được.
Nhưng lúc này, Phương Ngự lại đứng dậy, gã nhìn Lâm Việt, sau đó lấy ra Quan Huyên Lệnh mà Diệp Quân cho gã: “Lâm Việt chủ sự, thấy lệnh như thấy viện trưởng”.
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự, không nói gì.
Phương Ngự nhìn thẳng Lâm Việt, ánh mắt dần lạnh như băng: “Lâm chủ sự, ông muốn kháng lệnh sao?”
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Phương viện chủ, ngươi làm vậy hơi vô nghĩa”.
Phương Ngự híp mắt lại, lửa giận trong mắt không hề che dấu: “Lâm chủ sự, ông có ý gì?”
Lâm Việt nhẹ giọng đáp: “Phương viện chủ, ta lớn tuổi hơn ngươi, cho ngươi một lời khuyên, ở bất kỳ đâu khi làm việc phải học cách quan sát sắc mặt và lời nói, cũng phải học cách giữ thể diện cho người khác, đừng xé rách mặt, như vậy thì đều không tốt cho tất cả mọi người”.
Phương Ngự tức giận nói: “Ông dừng giảng đạo lý với ta, bây giờ ta hỏi ông, ông có tuân lệnh hay không!”
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Không”.
Nói xong, Phương Ngự càng thêm tức giận nói: “Sao ông dám?”
Lâm Việt bình tĩnh nói: “Phương viện chủ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi cầm Quan Huyên Lệnh là có thể ra lệnh, thứ cho ta nói thẳng, viện trưởng mặc dù là viện trưởng vũ trụ Quan Huyên, nhưng hắn không phải là các chủ Tiên Bảo Các, ta chỉ nghe lệnh các chủ Tiên Bảo Các”.
“Làm càn!” Phương Ngự tức giận nói: “Chẳng lẽ ông không biết Tiên Bảo Các chính là của viện trưởng sao?”
Lâm Việt cười nói: “Vậy thì sao? Dù sao thì hắn cũng không phải các chủ trên danh nghĩa của Tiên Bảo Các”.
“Ông!”
Phương Ngự tức giận chỉ vào Lâm Việt, tức muốn nổ phổi.
Lâm Việt nhìn chằm chằm Phương Ngự, ánh mắt dần lạnh như băng: “Phương viện chủ, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi phải chú ý lời nói của ngươi, tuy ngươi là viện chủ, nhưng nơi này là Tiên Bảo Các, đừng nói là ngươi, dù là viện trưởng, cũng không thể ra lệnh!”
Phương Ngự giận tím mặt.
Tư Mã Phong cũng vô cùng tức giận, muốn nổi giận nhưng lúc này Khuất Thần đột nhiên nói: “Phương viện chủ chúng ta đi thôi”.
Tư Mã Phong và Phương Ngự xoay người rời đi.
Diệp Quân im lặng không nói, sau đó kéo Táng Cương xoay người rời đi.
Nhìn đám người Khuất Thần rời đi, ánh mắt Lâm Việt dần trở nên u ám: “Những kẻ không biết sống chết”.
Lúc này một lão già quần áo đen xuất hiện bên cạnh ông ta.
Ông lão quần áo đen trầm giọng nói: “Chủ sự, dù sao gã cũng là một vị viện chủ, hơn nữa, còn nắm giữ Quan Huyên Lệnh, làm vậy…”
Lâm Việt lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là một viện chủ dựa vào may mắn mới có được thôi, loại viện chủ này không có thực quyền thì có thể làm gì chứ”.
Viện chủ!
Ở bên trong thư viện Quan Huyên, có khá nhiều viện chủ, trước mắt có mười ba viện chủ, thật ra cũng có khác biệt, hơn nữa khác biệt vô cùng lớn, ví dụ như Văn Viện viện chủ và Vũ Viện viện chủ, loại cấp bậc viện chủ này, bất kể là quyền lực hay quyền lợi, đều vô cùng kinh khủng, tuyệt đối không phải một chủ sự Tiên Bảo Các nho nhỏ như ông ta có thể trêu chọc.
Nhưng cũng có một ít viện chủ, ông ta không cần để ý, giống như Phương Ngự, loại này thuộc về chức cao quyền thấp, nếu ngươi đắc tội gã, gã cũng không thể làm gì ngươi.
Nhưng loại giống như Vũ Viện viện chủ và Văn Viện viện chủ, ngươi đắc tội thì người ta sẽ chỉnh đốn chết ngươi luôn.