Diệp Quân cười nói: “Vậy ta lại càng mong đợi”.
Phạn Chiêu Đế nói: “Ngươi chắc chắn muốn đến nơi đó?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Quả thật có thể đi xem thử, có thể mở mang kiến thức”.
Diệp Quân nói: “Nơi đó là nền văn minh vũ trụ cấp chin à?”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Nơi đó khá phức tạp, đến lúc đó ngươi sẽ biết”.
Diệp Quân gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, nướng thịt cừu xong bèn chia cho mấy người phụ nữ. Đây là lần đầu tiên Táng Cương ăn thịt cừu nướng, vừa bỏ vào miệng, hai mắt cô bé lập tức sáng lên, cô bé nhìn Diệp Quân đang chuyên tâm nướng cừu bên cạnh, phải nói là từ khi đi theo người đàn ông này, mỗi ngày đều có thể ăn được đồ ngon.
Phiếu cơm dài hạn.
Một lúc sau, Phạn Chiêu Đế bỗng đứng dậy nói: “Ta đi đây”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Đi?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu rồi nhìn Dương Dĩ An: “Ở đây có Đa Nguyên Đạo Đế giúp cô ta, không cần ta nữa, ta phải đi xử lý việc của mình”.
Diệp Quân nói: “Chuyện gì?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ biết thôi”.
Nói rồi cô ta bỗng giơ ngón tay ra, một tia sáng trắng đi vào giữa trán Dương Dĩ An: “Sau này cứ tu luyện theo cái này, chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ trở thành cường giả hạng nhất ở thế giới này”.
Nói rồi cô ta xoay người rồi biến mất.
Diệp Quân nhíu mày, người phụ nữ này chắc chắn lại muốn làm chuyện xấu gì rồi.
Diệp Quân thu hồi ý nghĩ, lúc này hắn như cảm nhận được cái gì, sắc mặt thay đổi ngay sau đó cả người hắn đã lên đến thời không vô tận.
Cách Diệp Quân mười mấy mét, một gã đàn ông mặc áo giáp đang đứng đó.
Thấy người đến, Diệp Quân cau mày, hắn không nhận ra người trước mặt là ai.
Đúng lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặc khôi giáp đen: “Nguyễn Thương!”
Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế trầm giọng nói: “Gã là người của Sáng Thế Đạo Điện”
Sáng Thế Đạo Điện.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó nhìn Nguyễn Thương: “Có chuyện gì?”
Nguyễn Thương nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, rồi nhìn Diệp Quân: “Ta phụng mệnh đến giết ngươi.”
Diệp Quân hơi nheo mắt: “Sáng Thế Đế Thần.”
Nguyễn Thương gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân cau mày nói: “Ta không có mâu thuẫn với ông ta, sao ông ta phải giết ta?”
Nguyễn Thương nói: “Năm đó, có một thanh kiếm đã đến Sáng Thế Đạo Điện, mạo phạm thần uy Đế Thần.”
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: “Ta đề nghị ngươi đi tìm chủ nhân của thanh kiếm đó, ta có thể cung cấp vị trí chính xác.”
Đa Nguyên Đạo Đế: “...”
Nguyễn Thương nhìn Diệp Quân, nói: “Diệp công tử, ta không đánh lại chủ nhân của thanh kiếm kia.”
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống: “Cho nên, ngươi đến tìm ta hả?”
Nguyễn Thương gật đầu: “Phải.”
Diệp Quân: “...”
Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Nguyễn Thương, thoạt nhìn ngươi không giống đến giết cậu Diệp.”
Nguyễn Thương im lặng.
Quả thật gã đến đây không phải để giết người, bởi gã biết chủ nhân của thanh kiếm kia rất kinh khủng, cho dù có giết người trước mặt, gã không chịu được việc chủ nhân thanh kiếm kia trả thù.
Diệp Quân nhìn Nguyễn Thương: “Ý của ngươi là?”