Thể xác vỡ nát, linh hồn quỳ gối.
Linh hồn của Phạn Chiêu Đế cứ thế quỳ xuống.
Tổ Đạo thấy xong thì như thể tam quan đã thay đổi.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng im lặng.
Phạn Chiêu Đế quỳ ở đó với vẻ bàng hoàng.
Người phụ nữ váy trắng chợt quay đi rồi tiến lại gần Diệp Quân, sau đó cúi xuống bế hắn lên. Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo chợt nói: “Só kiếp và khí vận của hắn rõ ràng đã biến mất hẳn rồi…”
Người phụ nữ váy trắng ngoảnh lại nhìn ông ta rồi nói: “Ta làm số kiếp và vận khí của nó biến mất với mong muốn giúp nó mạnh hơn, chứ không phải để nó chết, hiểu chưa?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nghệt mặt ra.
Người phụ nữ váy trắng: “Cút về hệ Ngân Hà đi, nếu dám rời khỏi đó nửa bước thì ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi đó”.
“Vâng!”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay người bỏ đi, loáng cái, ông ta đã quay về hệ Ngân Hà. Khi mới thở phào được một hơi thì có một luồng sức mạnh thần bí giáng từ trên trời xuống trấn áp tu vi của ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo tái mét măt: “Xong đời rồi!”
Kiếp giới.
Người phụ nữ váy trắng ngẩng lên nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo thoáng do dự rồi nói: “Các hạ, vạn đạo, vạn linh…”
“Cút!”
Người phụ nữ váy trắng vừa nói dứt câu thì Tổ Đạo đã hoá thành tro tàn, quay lại làm một ảo ảnh như trước.
Người phụ nữ váy trắng bế Diệp Quân rời đi.
Phạn Chiêu Đế chợt lên tiếng: “Bà không giết ta ư?”
Người phụ nữ váy trắng chẳng thèm ngoái lại mà nói: “Ngươi không xứng!”
Phạn Chiêu Đế nhìn về phía xa mà không biết nên vui hay buồn.
Chờ người phụ nữ váy trắng hoàn toàn biến mất, Phạn Chiêu Đế mới chầm chậm đứng dậy rồi cười nói: “Định lấy ta ra làm thử thách cho cháu bà ư? Được thôi, vậy thì chúng ta cùng chờ xem thằng cháu vô dụng của bà có đấu lại được ta không”.
Dứt lời, cô ta đã biến mất.
Một lát sau, cô ta đã đến một tinh không mênh mông. Lúc này chợt có một giọng nói vang lên trước mặt cô ta: “Ta đã nói ngay từ đầu rồi, dù dung hợp vạn đạo thì cũng không đánh lại bà ta đâu mà ngươi không tin”.
Phạn Chiêu Đế nhắm mắt lại rồi nói: “Ta còn thiếu một bước cuối cùng nữa là có thể vượt qua mọi đạo trên thế gian, khi ấy nhất định có thể đấu với bà ta một trận”.
Giọng nói kia: “Tự ngươi vứt thiện niệm của mình đi nên giờ khiến Đại Đạo bị thiếu sót, không hoàn hảo, còn trách ai?”
Phạn Chiêu Đế nắm chặt tay thành quyền, sau đó chợt mở mắt rồi gào lên: “Không giết bà ta thì ta sống kiếp này cũng vô nghĩa”.
Nói rồi, cô ta lập tức biến mất. Cùng lúc đó, giọng nói của cô ta đã vọng lại: “Để ta xem ai sẽ thắng ai”.
Trong tinh không, người phụ nữ váy trắng bế Diệp Quân đi tới trước mặt người đàn ông áo trắng. Người đàn ông áo trắng đỡ lấy Diệp Quân rồi nhìn hắn, sau đó khẽ nói: “Thanh Nhi, ngày xưa ta hận phụ thân mình, nhưng không ngờ có ngày ta cũng trở thành một người như vậy”, nói rồi, ông ấy lắc đầu: “Nếu không thật sự tuyệt vọng và thất bại thì mai này dù Phá Thần cũng sẽ có khiếm khuyết, ta không muốn nó đi trên con đường cũ của mình”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì, mà chỉ vươn tay lau máu trên mặt Diệp Quân.
Người đàn ông áo trắng: “Thanh Nhi, vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ…”
Người phụ nữ váy trắng: “Đã phong ấn hoàn toàn rồi thu vào bên trong thời không đặc biệt của Tiểu Tháp rồi, chờ nó tự giải phong ấn thôi”.
Người đàn ông áo trắng gật gù: “Thế Từ cô nương kia…”
Người phụ nữ váy trắng: “Rất cứng đầu”.
Người đàn ông áo trắng thoáng nghi hoặc.