Dọc đường đi, Tần Tịch Chỉ liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy tò mò, cô ta có thể nhận ra, vị cường giả tên Diệp Quân này rất có hứng thú với gia tộc họ Tần.
Lẽ nào anh ta thực sự có quan hệ gì với nhà họ Tần?
Tần Tịch Chỉ nghi hoặc trong lòng.
Vừa đi, Diệp Quân vừa ngạc nhiên đánh giá nơi nay, đây chính là nhà họ Tần mà mẹ mình từng sống?
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cảm thụ được một hơi thở khóa mình lại, hắn cau mày, quay đầu nhìn sang bên phải, nơi đó có một sân nhỏ, trong sân là một con chó lớn.
Con chó này có hình thể khổng lồ, to gấp hai chó thường, mắt nó lom lom nhìn Diệp Quân.
Yêu?
Diệp Quân kinh ngạc, bởi hắn phát hiện, cảnh giới của con chó này không thấp đâu, hơi thở hùng hồn, cảnh giới rất cao.
Nơi này lại có thể có một yêu thú mạnh như vậy?
Diệp Quân khiếp sợ nhìn nó.
Đúng lúc này, con chó lớn kia đột nhiên cất bước đi về phía Diệp Quân.
Thấy thế, Tần Tịch Chỉ thoáng biến sắc, vội vàng nói: “Khiếu Thiên lão tổ, vị này là khách quý của nhà họ Tần chúng ta…”
Khiếu Thiên không để ý tới Tần Tịch Chỉ, tiếp tục đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó chậm rãi nằm sấp xuống, lấy đầu cọ nhẹ vào chân Diệp Quân…
Tần Tịch Chỉ chết trân tại chỗ: “Hơ…”
Khiếu Thiên lão tổ cực kì thân thiết với Diệp Quân, trông như thể đối đãi với chủ nhân của mình vậy.
Thấy thế, Tần Tịch Chỉ bối rối không biết làm sao, sắc mặt hoang mang không sao tin nổi.
Vị Khiếu Thiên lão tổ này chính là thú cưng của một vị tổ tiên nhà họ Tần năm xưa, sau khi vị tổ tiên đó rời đi, vị Khiếu Thiên lão tổ này đã trở thành thần thủ hộ của nhà họ Tần, và luôn bảo vệ nhà họ Tần đến nay. Có thể nói, địa vị của nó ở gia tộc này thậm chí còn cao hơn cả gia chủ của gia tộc.
Nhưng mà, lúc này đây, Khiếu Thiên lão tổ lại đang cọ chân Diệp Quân một cách hết sức thân mật.
Thật không thể tưởng nổi.
Tần Tịch Chỉ không sao hiểu được.
Nhìn con chó khổng lồ trước mặt, Diệp Quân ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, cười hỏi: “Ngươi biết mẹ ta?”
Khiếu Thiên gật đầu, con mắt không có lấy một tia hung ác, chỉ có ngoan ngoãn như muốn lấy lòng.
Bởi nó có thể cảm thụ được hơi thở của người này.
Đây là con cháu của chủ nhân, con cháu ruột thịt, chứ không phải như người nhà họ Tần…
Diệp Quân lại hỏi: “Là thú cưng của mẹ ta hả?”
Khiếu Thiên lại vội vã gật đầu.
Diệp Quân thoáng kinh ngạc, hắn không ngờ con chó lớn này lại chính là vật nuôi của mẹ mình khi xưa.
Thật thú vị!
Ngay lúc này, Diệp Quân lại đột nhiên cảm thụ được điều gì đó, hắn quay đầu lại, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên, vừa thấy rõ người đàn ông này, Diệp Quân liền sửng sốt.