Mục lục
Hậu duệ Kiếm thần - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Quân nhìn cô bé: “Trùng hợp thật”.

Cô bé cúi đầu ăn cơm: “Ta không quen ngươi”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không biết ta à?”

Cô bé đứng dậy định đi.

Diệp Quân nhìn cô bé, nhíu mày.

Cuối cùng Diệp Quân đi nghe ngóng mới biết được cô bé này vừa vào học viện Thần Miếu, tên là Táng Cương, chuyên dọn dẹp phòng ở của học viên.

Táng Cương!

Diệp Quân khá ngạc nhiên với cái tên này, cái tên rất lạ.

Sau khi về đến thư viện, Diệp Quân lại nhìn thấy Táng Cương, lúc này cô bé đang ôm một cuốn sách.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô bé sửng sốt, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Lúc này Diệp Quân đi đến trước mặt Táng Cương, Táng Cương ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trong veo, trông rất giống một đứa trẻ ngây thơ.

Diệp Quân nhìn sách trong tay Táng Cương, sau đó nói: “Đọc hiểu không?”

Táng Cương nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân nói: “Ta biết chữ, có cần ta dạy ngươi không?”

Táng Cương bỗng nhếch môi cười: “Được”.

Diệp Quân nhìn tay trái Táng Cương đặt sau eo: “Nơi này không phải là nhà ăn, ngươi có chắc ngươi muốn ra tay?”

Táng Cương chớp mắt: “Ngươi nói gì thế? Ta nghe không hiểu”.

Diệp Quân không tranh cãi với cô bé chuyện này nữa, hắn lấy cuốn sách đó qua, sau đó nói: “Nào, ta dạy ngươi nhận biết chữ”.

Táng Cương híp mắt cười: “Cảm ơn”.

Cứ thế Diệp Quân nghiêm túc dạy, còn Táng Cương cũng nghiêm túc học, nhưng tay trái cô bé vẫn luôn để sau eo.

Cứ thế khoảng một canh giờ sau, sắc trời dần tối, Táng Cương mới đứng lên rời đi.

Nhìn Táng Cương đi, Diệp Quân khẽ nói: “Trong một canh giờ vừa rồi, cô bé đã hai mươi chín lần có sát tâm với mình”.

Vì huyết mạch của mình nên hắn cực kỳ nhạy cảm với sát ý, cho nên hắn có thể cảm nhận rất rõ mỗi khi đối phương lộ ra sát ý.

Tiểu Tháp nói: “Cô bé này là một người độc ác”.

Diệp Quân gật đầu.

Hắn từng gặp rất nhiều người nhưng chưa từng gặp ai độc ác như thế, tuổi còn nhỏ mà đã bình tĩnh và tàn độc như vậy…

Nghĩ đến tình trạng thê thảm của tên mặt sẹo, hắn cũng cảm thấy hơi khó tin.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi không hận nó sao?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta không thể lấy tiêu chuẩn đạo đức và cách làm người của mình để đo lường người trên thế giới này, vì trải nghiệm của họ không giống ta”.

Sống mới là điều quan trọng nhất với người ở thế giới này.

Mà ở nơi này, muốn sống thì phải tàn độc nham hiểm một chút, vì ngươi không tàn độc thì ngươi không thể sống tiếp được.

Thánh mẫu sẽ là người chết đầu tiên nếu có loạn thế.

Tiểu Tháp nói: “Vậy ngươi định làm sao?”

Diệp Quân khẽ nói: “Trước tiên cứ tiếp xúc xem sao”.

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Lúc này Long Đại bước đến, cô ta vẫn mặc một bộ đồ trắng tinh tươm, phong thái hiên ngang.

Nhìn thấy Diệp Quân, cô ta mỉm cười: “Sư phụ, ta đã học được thuật ngự kiếm rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Sau này cứ gọi ta là Diệp Quân ở nơi đông người là được”.

Long Đại cười nói: “Sư phụ muốn khiêm tốn, ta hiểu”.


Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Thuật ngự kiếm được phân chia rất nhiều loại, bây giờ cô học được chẳng qua chỉ là thuật ngự kiếm đơn giản, vẫn còn một loại ngự kiếm phi hành, cô có muốn học không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK