Kiếm quang và Huyết Lôi va chạm rồi nứt toác, đẩy Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân lui lại liên tục. Ngay sau đó, một tia Huyết Lôi khác lại bổ tới với tốc độ không tưởng.
Chấp Kiếm Nhân chập tay lại đưa lên ngang trán rồi bước tới: “Phá!"
Một thanh kiếm phá không lao vút đi.
Ruỳnh!
Nó gắng gượng ngăn cản được tia sét, nhưng lại có một tia khác bổ tới chỉ một khác sau đó, khiến thanh kiếm vỡ tan thành từng mảnh.
Chấp Kiếm Nhân biến sắc, vội vàng vung tay, gọi khiên kiếm quang hiện lên.
Nhưng tấm khiên cũng vỡ nát, đẩy văng hai người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân bay tít ra xa. Tay Diệp Quân rời khỏi eo Chấp Kiếm Nhân, cả người bay vút ra ngoài.
Nơi nơi đều là Lôi Kiếp, hắn phải làm sao để ngăn cản bây giờ?
Chấp Kiếm Nhân bất chấp tia sét đang nện xuống trước mặt mình, xoay người túm lấy tay Diệp Quân, thả ra mấy chục tia kiếm quang từ trong cơ thể, cho chúng chém vào Lôi Kiếp phía sau hắn. Đồng thời, bản thân nàng ta cũng bị Lôi Kiếp bổ trúng.
Ầm!
Chấp Kiếm Nhân bị đánh bật ra ngoài nhưng vẫn nắm chặt lấy Diệp Quân. Nếu buông hắn ra giữa nơi toàn là sấm sét này thì hắn chỉ còn một con đường chết.
Đúng lúc này, lại một tia Huyết Lôi đỏ thẫm vồ tới với tốc độ khủng khiếp.
Đồng tử Chấp Kiếm Nhân rụt lại. Nào ngờ, Diệp Quân lại chọn đúng lúc này mà kéo nàng ta ra sau lưng, nhìn tia sét với vẻ hung hãn: “Mở!"
Ruỳnh!
Đạo ấn xuất hiện giữa trán hắn.
Ầm!
Cảnh giới của hắn bay vọt lên đến Tuế Nguyệt Tiên, đồng thời thả ra một luồng sức mạnh khủng khiếp.
Sức mạnh tự nhiên!
Ánh mắt hắn lóe lên đầy ngoan độc khi Huyết Lôi lao tới, chân bước ra, tay bổ kiếm xuống.
Uỳnh!
Nhát chém đi kèm kiếm khí hùng hậu thành công ngăn cản Huyết Lôi.
Đây chính là đường kiếm mạnh nhất từ trước đến nay của hắn!
Nhưng chỉ một khắc sau, thân xác hắn bắt đầu vụn vỡ.
Chấp Kiếm Nhân ở sau lưng chứng kiến cảnh này với vẻ ngây dại.
Dù Diệp Quân đã thăng cấp lên cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, còn có cây thần tự nhiên, nhưng vẫn không thể chống lại lực lượng của Huyết Lôi này.
Nếu có kiếm Hành Đạo, có lẽ còn có thể thử!
Nhưng lúc này, hắn không có gì cả!
Thật ra Diệp Quân cũng biết, nhưng hắn vẫn xông lên.
Vì hắn cảm thấy mình không thể để người khác bảo vệ mãi, dù sao cũng phải làm gì đó.
Vào lúc thân thể và linh hồn của Diệp Quân sắp hoàn toàn tan biến, một ánh sáng mờ đột nhiên bao phủ lấy hắn, sau đó, vô số ánh sáng bộc phát từ trước mặt Diệp Quân, đẩy lui vô số lôi kiếp.
Người ra tay chính là Từ Nhu kia.
Từ Nhu cất lời: “Đi!”
Sau đó, nàng ấy liên thủ với Chấp Kiếm Nhân, phá không rời đi, đẩy ra lôi kiếp hai bên, chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất ở sâu trong tinh không xa xôi.
…