Diệp Quân nói: “Tang cô nương, ta muốn mở thư viện ở đế quốc, thiết lập trật tự hoàn toàn mới”.
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục: “Ta muốn tìm một người có tiếng tăm giúp ta làm chuyện này, vì nó có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức”.
Tang Hàn nói: “Ta có một điều kiện”.
Diệp Quân đáp: “Cô nói đi”.
Tang Hàn đáp: “Không được tàn sát thành viên của hoàng thất”.
Cô ta biết rõ một khi thay đổi triều đại, người của triều đại trước sẽ có kết cục gì.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Tang Hàn hơi ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ Diệp Quân lại đồng ý dứt khoát như thế.
Diệp Quân nói: “Hoàng thất sống hay chết đều không quan trọng với ta, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, tất cả của cải của đế quốc đều thuộc về thư viện, bọn họ muốn ở lại đế quốc, ta vẫn cho phép, nhưng không thể gây chuyện, nếu gây chuyện thì sẽ phải chết. Mà cô muốn bọn họ sống thì phải trở thành người bảo đảm cho bọn họ, cô phải giám sát bọn họ, được chứ?”
Tang Hàn gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Diệp Quân gật đầu: “Đế quốc rất lớn, ta muốn xây dựng trật tự ở nơi này chắc chắn không thể thuận buồm xuôi gió, nhưng bắt buộc phải làm như thế, ta đã liên hệ với người của ta, sau này họ sẽ đến tiếp quản đế quốc, cô có trách nhiệm phối hợp”.
Đương nhiên hắn sẽ không giao toàn bộ đế quốc rộng lớn vào tay Tang Hàn, Tang Hàn cũng không có năng lực đó, hắn sẽ liên lạc với Toại Cổ Kim, không lâu nữa, Toại Cổ Kim sẽ dẫn theo một nhóm người đến tiếp quản toàn bộ đế quốc, cũng chỉ Toại Cổ Kim mới có năng lực cai quản đế quốc rộng lớn thế này thôi.
Tang Hàn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Diệp Quân đứng dậy, hắn vốn muốn rời đi, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn bỗng dừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Tang Hàn: “Tang Hàn cô nương, chắc chắn thành viên của hoàng thất đế quốc đang thấy không cam lòng, cô hiểu ý ta chứ?”
Tang Hàn đáp: “Ngươi yên tâm, nếu bọn họ vẫn chưa nhìn rõ thực tế thì đương nhiên là đáng chết rồi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó thì lập tức biến mất.
Nét mặt Tang Hàn rất phức tạp, đế quốc cô ta phục tùng cả đời bắt đầu từ hôm nay đã biến mất khỏi cõi đời rồi.
Nếu từ đầu đế quốc lựa chọn Diệp Quân…
Tiếc là sẽ không có nếu.
…
Sau khi Diệp Quân trở về, lúc này đế quốc cũng đã hiểu là thua trận rồi.
Toàn bộ đế quốc đều bàng hoàng!
Có người buồn, có người vui.
Nhà họ Tần vốn vắng lặng bỗng trở nên náo nhiệt, những người nhà họ Tần rời đi kia bỗng dưng đều trở về.
Mà nhà họ Tần từ vị thế bị người người bắt nạt lúc trước đã nhảy vọt trở thành thế lực chạm vào là bỏng tay ở thành Ung Nhung, cũng có thể nói là ở toàn bộ đế quốc!
Mỗi ngày không biết có bao nhiêu tông môn và thế gia lâu đời đến thăm hỏi nhà họ Tần, muốn làm thân với bọn họ…
Trong đại điện, Tần Vân khéo léo từ chối tất cả khách ghé thăm, ông ta đang bận rộn chuyện của thư viện.
Bây giờ ông ta chỉ có một việc quan trọng, đó là sự nghiệp.
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ ngoài cửa: “Ông nội…”
Tần Vân nhìn sang, người đến là Tần Tuyết.
Tần Tuyết cúi đầu đi vào, không dám nói một lời.
Tần Vân im lặng một lát rồi bỗng bật cười.
Ông ta là người tu đạo, cũng không phải không thể sinh thêm…