Nói đến đây bà ấy nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu: “Bà nói tiếp đi”.
Tín công chúa gật đầu, nói tiếp: “Bộ phần cốt lõi nhất hiện tại của vũ trụ chúng ta vẫn là các thế gia và tông môn lớn nhỏ, mà điều này không thể tránh được, bởi vì nếu người ở tầng lớp thấp nhất vùng lên, chắn chắn sẽ khiến gia tộc của họ trỗi dậy, không lâu sau đó sẽ có một gia tộc mới, mà dù là người của thế gia hay người ở tầng lớp thấp, lý do họ phấn đấu không chỉ để nâng cao thực lực của bản thân mà còn để làm rạng danh tổ tiên, dẫn dắt gia tộc của mình cùng phát triển…”
Mọi người đều im lặng.
Diệp Quân gật đầu: “Tín công chúa nói rất có lý”.
Tín công chúa mỉm cười: “Vậy ta nói tiếp nhé”.
Diệp Quân cười khẽ: “Mời tiếp tục”.
Tín công chúa gật đầu: “Ý kiến thứ hai của ta là khi chúng ta thiết lập trật tự cũng không được bỏ qua bản chất của con người. Cần phải lưu ý rằng dù là thế gia hay tông môn, khi mọi người tụ tập cùng nhau nghĩ cách phát triển, mục đích cuối cùng đều là lợi ích, chỉ khi có lợi ích thì mọi người mới tích cực chủ dộng. Bất kỳ thế gia hay tông môn nào chắc chắn cũng có dã tâm cực lớn, đương nhiên sẽ vì dã tâm mà không từ thủ đoạn, như vậy chắc chắn không thể thực hiện được. Nhưng nếu chúng ta có thể lợi dụng được dã tâm này của họ thì sẽ rất dễ dàng kiểm soát họ”.
Lý Bán Tri cũng lên tiếng: “Ta đồng ý với lời Tín công chúa nói, dù là thế gia hay tông môn đều là một bộ phận quan trọng của thư viện này, hơn nữa trong cả vũ trụ Quan Huyên, có vô số thế gia và tông môn, nếu có thể kiểm soát thì vừa có giúp được họ, vừa giúp được chúng ta”.
Tín công chúa nhìn Lý Bán Tri, mỉm cười nhẹ.
Bà ấy và Lý Bán Tri tuy quen biết nhưng rất ít khi liên lạc, bởi vì bà thường xuyên ở ngoài.
Lúc này, Nguyệt Hoàng bật cười: “Ta có cách kiểm soát những thế gia và tông môn này, vũ trụ này của chúng ta rất rộng lớn, không nên chỉ nhìn thấy mỗi vũ trụ Quan Huyên, chẳng hạn như chúng ta có cuộc thi Vạn Châu, vậy tại sao không thể có một cuộc thi vũ trụ? Để các thiên tài và yêu nghiệt của mỗi vũ trụ trong nền văn minh cùng cấp tụ tập với nhau, sau đó thưởng hậu hĩnh hơn một chút, chẳng hạn như ai đạt thứ hạng cao thì không chỉ nhận được phần thưởng cực kỳ có lợi cho mình, mà gia tộc của người đó cũng nhận được phần thưởng cực kỳ có giá trị…”
Nói xong bà ấy dừng một chút mới nói tiếp: “Cách tốt nhất để kiểm soát những thế gia và tông môn này là dùng lợi ích, chỉ khi có đủ lợi ích, họ mới tuân theo quy định chúng ta đặt ra, hơn nữa là cam tâm tình nguyện tuân theo. Đương nhiên đây chỉ là điều chung chung, nếu Viện trưởng thấy khả thi thì tới lúc đó ta có thể lập ra một bản kế hoạch cụ thể hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Trước đây ta vẫn luôn bỏ qua điều này, mọi người đều muốn được sống tốt hơn, nếu không có lợi ích, ai muốn đi theo chúng ta? Những cuộc thi theo phương thước nhận được lợi ích này khá nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, tới khi ấy Nguyệt Hoàng có thể làm một bản kế hoạch cụ thể đưa cho nội cách, sau khi bàn bạc với nội cách thì đưa cho ta hoặc Tiểu Ca”.
Nguyệt Hoàng mỉm cười: “Được”.
Tín công chúa nói: “Thật ra so với tông môn và thế gia, sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng hơn, đó là cả một nền văn minh. Dù sao thì các tông môn và thế gia chỉ là những thế lực nhỏ, nhưng một nền văn minh thì phức tạp hơn nhiều, họ không chỉ có những thế lực chủ chốt hùng mạnh, mà trong đó còn có vô số các thế gia và tông môn khác…”
Nói đến đây, bà ấy nhìn Trấn Nam Tuyết, cười nói: “Trấn Nam Tuyết cô nương, điều này cô càng có quyền lên tiếng hơn chúng ta”.
Trấn Nam Tuyết khẽ mỉm cười: “Thật ra Viện trưởng đã có cách giải quyết, đó là phân chia khu vực để quản lý, mỗi nền văn minh đều có tinh vực vũ trụ riêng, mọi người có thể giao lưu với nhau nhưng không được đến nền văn minh của nhau để sinh sống, như thế có thể giảm bớt rất nhiều mâu thuẫn và xung đột, nhưng ở đâu có người thì ở đó có đấu tranh, giữa các nền văn minh cũng vậy, người ở nền văn minh cấp cao chắc chắn coi thường người ở nền văn minh cấp thấp, nếu gặp nhau chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn…”
Nói đến đây cô ta suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Vì thế ta đề nghị đến lúc đó ban hành lệnh cấm. Ví dụ như không có lý do đặc biệt thì người của nền văn minh cấp cao không được vào nền văn minh cấp thấp, cho dù vào cũng vẫn bị hạn chế, chẳng hạn như hạ thấp tu vi… Ngoài ra, vũ trụ Quan Huyên nên thành lập một nhóm người bảo vệ đặc biệt, nhóm bảo vệ này chuyên dùng để bảo vệ trật tự giữa các nền văn minh…”
Diệp Quân gật đầu: “Ý kiến này của cô rất được, còn về đội người bảo vệ đặc biệt này…”
Trấn Nam Tuyết nghiêm nghị nói: “Thực lực nhất định phải cực kỳ mạnh, phải có khả năng áp chế được tất cả các nền văn minh vũ trụ, hơn nữa đội bảo vệ này còn phải là người chính công vô tư, không được can thiệp vào nội bộ và sự phát triển của mỗi nền văn minh, nếu không sẽ là tai họa cho rất nhiều nền văn minh”.
Diệp Quân nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Điều cô nói rất hay, có thể thực hiện, còn đội người bảo vệ đặc biệt này, tới khi đó ta sẽ thành lập”.
Trấn Nam Tuyết cười: “Được”.
Diệp Quân nhìn tất cả mọi người đang có mặt rồi nói: “Tín công chúa nói đúng, chúng ta không thể vội vàng, việc thiết lập trật tự này không thể vội được, nhưng cũng không thể không vội, bắt đầu từ hôm nay, cứ nửa năm, thành viên nội các họp một lần, mọi người cùng trao đổi, tiếp xúc với nhau nhiều hơn… nhất là Tín công chúa và Nguyệt Hoàng, các cô đừng giấu giấu nghề nữa, ở đây không có chuyện vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, nếu hai bà có năng lực, ta có thể cho hai bà thêm quyền”.
Tín công chúa cười duyên dáng: “Viện trưởng, lời này là cậu nói đó nha”.
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ cần hai bà có năng lực, thật tâm giúp đỡ ta thiết lập trật tự này, ta có thể cho các bà thêm lợi ích và quyền lợi, đương nhiên ta hy vọng các bà đừng đánh mất chính mình”.
Đương nhiên hắn hiểu, muốn mọi người làm giúp mình cách tốt nhất không phải là chỉ nói suông, nói những lời mọi người đều bình đẳng, mà là lợi ích, ngươi đưa ra lợi ích đủ lớn, những người này chịu làm cho ngươi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện làm cho ngươi!
Giống như trong thế tục, nếu ông chủ không hứa hươu hứa vượn, làm gì có nhân viên nào chịu làm?