Diệp Quân mỉm cười, hắn xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn lắc sang bên cạnh, kiếm rung lên, sau đó thời không bên cạnh bỗng trở nên kỳ lạ.
Thời không, thời gian bên trái di chuyển vô cùng chậm, còn thời không bên phải lại chuyển động rất nhanh.
Thấy thế, Tang Mi khá ngạc nhiên: “Thời gian bị trì hoãn… Này, thời không này không phải là thời không trong Tiểu Tháp, mà là… do ngươi mới tạo ra”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân: “Tại sao ngươi không dùng thời không trong Tiểu Tháp?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng có thể sử dụng thời không trong Tiểu Tháp, nhưng nếu như thế thì là học thuyết “mang theo”, không phải của ta. Thế nên mấy năm nay ta nghiên cứu thời không cô cô để lại trong Tiểu Tháp, mong rằng có thể khám phá những bí ẩn về thời không, biến nó thành của riêng mình…”
“Nhận thức gốc”.
Tang Mi bỗng nói.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nhận thức gốc? Là sao?”
Tang Mi mỉm cười nói: “Nói một cách đơn giản là tiếp thu, tiêu hóa, chuyển đổi, sáng tạo… đại khái là thế”.
Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.
Tang Mi nói: “Cô cô của ngươi để lại thời không gian này chắc là không muốn ngươi sử dụng, nếu không với năng lực của bà ta, hoàn toàn có thể cho ngươi thời không kia để ngươi tùy ý khống chế, nhưng bà ta đã không làm thế, rõ là bà ta vẽ một điểm trong Đại Đạo của cuộc đời ngươi của bạn, điểm này là mục tiêu để ngươi tiến về phía trước. Mặc dù lúc đầu điểm này có thể hơi xa chỗ của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi đi theo hướng của điểm này, ngươi sẽ không bao giờ đi sai hướng”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, Tang Mi cô nương, cô xem thử thời không này giúp ta thế nào”.
Tang Mi nhìn thoáng qua thời không, cười nói: “Thời không của ngươi trôi qua chậm khoảng gấp đôi so với thời không bình thường, kém xa thời không của cô cô ngươi. Nhưng đây là của chính ngươi, điều này rất có ý nghĩa, vì thế là một chuyện rất giỏi”.
Được Tang Mi công nhận như thế, Diệp Quân bật cười.
Tang Mi lại nói: “Ta nhìn thử thì thấy sức chiến đấu hiện tại của ngươi, ngươi chắc chắn là sự tồn tại vô địch dưới chủ thần, nếu gặp được chủ thần, cộng thêm đạo thời không Diên Trì của ngươi hẳn là có thể không phân thắng bại với đối phương”.
Diệp Quân hỏi: “Cộng thêm kiếm Thanh Huyên của ta thì sao?”
Tang Mi cười nói: “Chủ Thần bình thường chắc không phải là đối thủ của ngươi, dù sao hiện tại ngươi đã học được cách mượn thời gian để áp chế… Đại Đạo thế gian này vượt xa các cường giả cảnh giới Chủ Thần, tất nhiên với vài cường giả cảnh giới Chủ Thần đặc biệt, ngươi vẫn phải cẩn thận…”
Diệp Quân gật đầu.
Tang Mi nói: “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hai người đi ra ngoài, lúc sắp ra khỏi phủ, Lão Kỷ xuất hiện trước mặt họ, Lão Kỷ nói: “Hai vị muốn ra ngoài sao?”
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Lão Kỷ nói: “Diệp công tử, cô nương, bây giờ bên ngoài không an toàn…”
Tang Mi cười nói: “Ông lão đừng lo, Thần Minh sẽ bảo hộ bọn ta”.
Nói rồi cô ta kéo Diệp Quân chạy ra ngoài.
Lão Kỷ ngơ ngác: “Thần Minh… thế mà các ngươi cũng tin à, hai người thành thật quá…”
Một lúc sau, Lão Kỷ vội nói: “Người đâu, mau đi theo bảo vệ bọn họ”.
Chẳng mấy chốc trong tối đã có cường giả đi theo.
…
Trên đường đi, Tang Mi nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi, mặc dù thực lực hiện tại của ngươi đã rất tốt, nhưng cũng đừng coi thường Chủ Thần, sức mạnh tín ngưỡng mà Chủ Thần sở hữu không phải là thứ các Thần cao cấp bên dưới có thể so sánh, nhất là những Chủ Thần có chức vụ chính thức, họ còn có những thần khí đặc biệt, chẳng hạn như ghế chủ thần của vị Chủ Thần đó, thứ đó chỉ mạnh hơn mệnh khí… Thế nên, nếu ngươi đang giao đấu với Chủ Thần thì tốt nhất sử dụng luôn con át chủ bài, đánh cho họ mất cảnh giác”.
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi, bây giờ ta vẫn chưa mạnh lắm”.
Tang Mi nhìn hắn, cười nói: “Ở đây, với độ tuổi của ngươi thì sức chiến đấu này đã xem là nghịch thiên rồi”.
Diệp Quân cười gượng: “Nhưng kẻ thù của ta luôn không tầm thường”.
Tang Mi nói: “Thật ra đây là một chuyện tốt”.