Nhìn thấy chất khí ấy, hai người đàn ông đều híp mắt lại.
Số mệnh đại đạo.
Cả hai lập tức nắm chặt tay thành quyền.
Số mệnh đại đạo này không hề bình thường, mà là số mệnh khi vị kia biến mất khỏi Cửu Châu. Nếu ai có được nó thì sẽ rất có lợi cho con cháu của mình sau này.
Phải biết rằng trong giới tu luyện, nhiều lúc không chỉ cần có nỗ lực, mà còn cần cả may mắn nữa. Mà trong cõi tục thì vận may là một thứ gì đó rất khó nắm bắt. Song, trong thế giới của người tu luyện thì khác, nó tồn tại một cách thật sự.
Ai mà có được số mệnh của đại đạo thì sẽ một bước lên mây.
Hơn nữa, các số mệnh đại đạo hiện giờ còn là của vị kia để lại nên càng phi thường hơn.
Ánh mắt của hai người đàn ông đều như rực lửa, lúc họ đang định tranh giành các số mệnh đại đạo ấy thì các số mệnh đại đạo đang bay trên cao lại chầm chậm hạ xuống rồi trở lại tiểu trấn.
Thấy thế, cả hai người ngẩn ra, sau đó không khỏi cau có. Họ không ngờ các số mệnh đại đạo này lại rút về.
Sau đó, Tả Lâu chợt bật cười nói: “Xem ra chỉ người trong tiểu trấn mới được hưởng rồi”.
Hoè Hầu sa sầm mặt, không nói gì.
Tả Lâu nói tiếp: “Nghe nói năm xưa, trấn đó từng giúp vị kia. Giờ xem ra không phải tin đồn, mà là thật rồi”.
Nói rồi, ông ấy thoáng có vẻ phức tạp: “Số mệnh trong tiểu trấn đã vượt xa bên ngoài, nếu là tu luyện thì nhất định có thể làm chơi ăn thật. Tiếc là lại có một cấm chế ở đó, không cho người trong trấn ra ngoài tiếp xúc với giới tu hành, thật không hiểu người đó làm vậy để làm gì nữa”.
Hoè Hầu thờ ơ nói: “Thì để bảo vệ người trong trấn thôi, tuy không thể tu luyện trong đó, nhưng họ vẫn có thể sống bình an và khoẻ mạnh. Đây là một niềm hạnh phúc với hầu hết mọi người rồi”.
Tả Lâu gật gù: “Chắc đó chính là mục đích của vị kia thật”.
Hoè Hầu nhìn chằm chằm về tiểu trấn: “Số mệnh đại đạo lần này quá phi phàm, chúng ta phải chọn người trước thời hạn thôi”.
Tả Lâu im lặng nhìn ông ta.
“Ta không đến muộn chứ?”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
Sau đó có một người đàn ông mặc áo bào đen trông rất ngang ngược bước tới.
Người này chính là Bàn Trấn - chủ của Bàn Châu.
Bàn Trấn nhìn hai người kia rồi cười nói: “Hình như ban nãy, ta đã nhìn thấy số mệnh đại đạo từ phía xa, có nhầm không nhỉ?”
Hoè Hầu liếc nhìn Bàn Trấn rồi đáp: “Lâu rồi không gặp, còn tưởng ông chết rồi cơ”.
Bàn Trấn cười phá lên: “Ông chưa chết thì ta hẹo thế nào được!”
Hoè Hầu tỏ vẻ không quan tâm.
Bàn Trấn khoanh tay rồi nói: “Đừng nói là ông muốn giết ta đấy nhé, nhưng tiếc là không được đâu, ha ha”.
“Được rồi!”
Lúc này, Tả Lâu ở cạnh đó chợt đứng ra giảng hoà: “Này hai vị, chúng ta nên bàn chuyện chính đi thì hơn. Vị đó hiện thân, số mệnh đại đạo xuất hiện. Hai vị cũng đã biết số mệnh của người đó cũng chính là số mệnh của Cửu Châu nên có ý nghĩa rất lớn. Mà bây giờ, chắc chắn trong trấn đã có người lấy được số mệnh ấy rồi. Vì thế, chắc chúng ta cần liên thủ để phá phong ấn trước thời hạn, sau đó vào trong đón người”.
Bàn Trấn cười nói: “Ta thấy được”.
Hoè Hầu vẫn chỉ im lặng.
Tả Lâu nhìn về phía tiểu trấn rồi nói: “Nếu thế thì chúng ta bắt đầu ngay thôi”.
Hoè Hầu chợt nói: “Ban nãy ta đã nhìn thấy có bốn đường số mệnh Cửu Châu, giờ tính chia thế nào?”
Tả Lâu: “Vẫn quy tắc cũ, sau khi vào trong thì tự đi chọn người, sau đó xem ai đón được nhiều người hơn”.
Hoè Hầu và Bàn Trấn đều im lặng.
Tả Lâu: “Chuẩn bị một chút đi, mai sẽ phá phong ấn”.
Dứt lời, ông ấy quay người bỏ đi.
Bàn Trấn và Hoè Hầu cũng đi luôn.
Trong tiểu trấn.