Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Diệp Quân quay đầu nhìn lại thì thấy là Tang Mi đến, Tang Mi mặc một chiếc váy dài đơn giản, vẫn đang vừa cười vừa nhìn hắn.
Vẫn dịu dàng trầm tĩnh như ngày nào!
Thấy người đến, Diệp Quân cười khổ: "Cô mà còn không đến nữa thì chắc chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại mất!"
Tang Mi mỉm cười không nói gì, cô ta quay đầu nhìn đám cường giả Thần Châu đang vọt tới kia, sau đó duỗi tay ra, ngón tay hơi điểm nhẹ.
Không gian nơi ngón tay chạm vào tựa như mặt hồ bị thẩy đá xuống, lập tức nổi lên từng gợn sóng, ngay sai đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Thời gian dừng lại!
Tất cả cường giả Thần Châu đang vọt đến chỗ Diệp Quân đều bị ngừng lại, ý thức của bọn họ vẫn tỉnh táo, nhưng không thể nào cử động được, bao gồm cả Thần Phụ dẫn đầu, trong mắt ông ta ngập tràn sự sợ hãi, ông ta muốn phản kháng nhưng lại không thể, bởi vì lúc này đâu, tất cả sức mạnh của ông ta đều không thể điều động được.
Tuyệt vọng!
Hoàn toàn tuyệt vọng!
Đây là cường giả cỡ nào?
Không chỉ ông ta, các cường giả Thần Châu còn lại cũng đều ngập tràn tuyệt vọng ở trong đáy mắt, bởi vì đối diện với sức mạnh này, bọn họ có dốc cả tuyệt học cả đời của mình cũng không làm gì được...
Mấy người Mục tu nữ bên cạnh Diệp Quân thấy cảnh này thì cũng rất khó tin... Họ nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía Tang Mi, trong mắt đều ngập tràn sự tò mò.
Tang Mi liếc mắt nhìn đám người Thần Phụ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chẳng mấy chốc, cô ta lại quay sang nhìn Mục tu nữ cùng Tu nữ cầm thương, vẻ bình tĩnh trong mắt cô ta lại ánh lên chút trìu mến, cười nói: "Tiểu Mục Nhi, Tiểu Liên Nhi, lâu rồi không gặp..."
Ầm!
Hai tu nữ nghe được câu ấy, trong đầu như có tiếng sấm nổ tung.
Tu nữ cầm đao cong lập tức vứt cây kẹo hồ lô đang ăn đi, vội vàng lao đến quỳ xuống trước mặt Tang Mi, sau đó ôm chặt lấy chân cô ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Mục tu nữ ngơ ngác nhìn Tang Mi trước mắt, rồi nước mắt cũng không ngừng tuôn ra, lăn dài trên gò má.
Hề Trọng và Cổ Hạo ở bên nhìn cảnh trước mắt này, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là run rẩy, hưng phấn, bọn họ đã nhận ra điều gì đó, nhưng cũng không hoàn toàn dám chắc, nhưng vẫn cảm thấy chắc chắn là vậy rồi...
Cơ thể hai người đều run lên, hưng phấn và kích động...
Tang Mi nhẹ nhàng xoa đầu Tu nữ cầm đao cong trước mặt, cô ta mỉm cười, trong mắt ngập tràn dịu dàng, chẳng mấy chốc, cô ta lại quay sang nhìn nhóm cường giả Thần Phụ rồi nhẹ nhàng vươn tay ra, tất cả đều khôi phục lại bình thường.
Thần Phụ dẫn đầu hoảng sợ nhìn Tang Mi" "Ngươi... Ngươi là ai..."
Lúc này đây, giọng nói của ông ta run bần bật.
Tang Mi cười nói: "Lão Dư, ngay cả ta mà ông cũng không nhận ra?"
A!
Đầu óc Thần Phụ trống rỗng, một khắc sau, ông ta lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Thần... Minh... đại nhân... Ngài còn sống..."
Thần Minh!
Vừa dứt lời, toàn bộ cường giả Thần Châu đều bỡ ngỡ, ai cũng đứng ngây ra tượng.
Sau khi lấy lại tinh thần, tất cả cường giả Thần Châu đều quỳ rạp xuống...
Nhưng Tang Mi không quan tâm bọn họ mà quay sang nhìn Diệp Quân ở bên, Diệp Quân cười khổ: "Cô giấu kĩ quá, ta cũng khổ".
Tang Mi lại lắc đầu: "Ta không giấu ngươi".
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tang Mi: "Lần đầu chúng ta gặp mặt, cô nói cô đến để gặp một ngươi..."
Tang Mi cười nói: "Là gặp ngươi đó".
Diệp Quân lại nói: "Ta từng hỏi rồi, cô có phải người của Chúng Thần Điện không, cô nói không phải..."