Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có rất nhiều tiếng bước chân.
Diệp Quân vội vàng thu lại suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn thì thấy cửa mở ra, một người phụ nữ xuất hiện, người đó mặc một bộ cung trang tinh tế phức tạp, diện mạo dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng thuộc hàng xinh đẹp, môi hơi mỏng, xem ra có chút cay nghiệt.
Phía sau người phụ nữ còn có một đám hạ nhân, rất nhiều, phải đến mười ba người. Trong tay bà ta đang cầm theo một chiếc hộp cơm.
Trong ký ức của thiếu niên, Diệp Quân biết được người phụ nữ này chính là mẹ kế của tiền bối Hạo Nhiên, tên là Chu Nghiên, nhà ngoại cũng là một đại tộc không kém gì Hạo tộc.
Người phụ nữ cầm theo hộp cơm đi vào, gương mặt bà ta vừa hiền lành vừa ân cần, bà ta đến cạnh Diệp Quân: "Nhiên nhi đói bụng không? Nào, di nương đem cơm canh đến cho con".
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt làm bộ làm tịch, chỉ yên lặng không nói gì.
Người phụ nữ này không chỉ độc ác bình thường thôi đâu!!
Nếu là tiền bối Hạo Nhiên lúc trước thì chắc chắn đã đá văng hộp cơm này đi rồi, hơn nữa còn sẽ rủa xã người phụ nữ trước mặt này một trận, sau đó chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai Hạo Nguyên, tiếp đó là có thể tưởng tượng được kết cục của tiền bối Hạo Nhiên.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn yên lặng nhìn hộp cơm trong tay Chu Nghiên, sau khi ăn hơi miếng thì đột nhiên cuối đầu, bắt đầu "bật khóc".
Cảnh tượng này làm Chu Nghiên thấy mà sững sờ.
Thấy Diệp Quân yên lặng ăn cơm, yên lặng bật khóc, Chu Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, bà ta do dự một lúc rồi hỏi: "Nhiên nhi, con làm sao thế?"
Diệp Quân và một vài đũa cơm lớn xong rồi mới nói: "Di nương đối xử với con như con ruột, nhưng con lại nhiều lần nhục mà di nương, con, con..."
Nói rồi, hắn nhào vào trong lòng người phụ nữ, khóc không thành tiếng: "Con thật sự là tội đáng chết".
Động tác này của Diệp Quân làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây người.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thiếu gia bị làm sao thế?
Sao tự dưng như thể biến thành người khác vậy?
Chu Nghiên cũng thấy mà sững người, bà ta cũng không ngờ tên nghiệt chủng trước mắt này lại chơi chiêu như thế, làm loạn hết kế hoạch của bà ta.
Nhìn thấy Diệp Quân đang không ngừng khóc lóc trong lòng mình, trong mắt bà ta ánh lên tia căm ghét, nhưng bởi vì từ trước đến nay bà ta luôn diễn vai mẹ kế 'tốt' nên không thể đẩy Diệp Quân ra ngay được, không chỉ không thể buông lời cay nghiệt với Diệp Quân, mà còn phải làm tròn vai 'mẹ hiền', bà ta nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Quân rồi dịu dàng nói: "Biết sai là được, biết sai là được rồi".
Thấy thế, các hạ nhân ở bên ngoài đều há hốc mồm.
Thiếu gia mà lại nhận sai!
Từ trước đến giờ vị thiếu gia này cứng đầu vô cùng, dù có suýt bị đánh chết cũng chưa từng chịu cúi đầu, mà bây giờ lại nhận sai một cách thảm thiết như thế, ai cũng bất ngờ. Nhưng tóm lại cũng là chuyện tốt, bởi vì phu nhân đã bỏ ra biết bao tâm huyết cho thiếu gia.
Từ khi chủ mẫu này lên làm chính thất, bà không chỉ đối xử với hạ nhân vô cùng tốt, mà cũng rất sẵn lòng yêu thương vị thiếu gia ngỗ nghịch khó chiều này. Nhưng thiếu gia ngày nào cũng chống đối bà ta, chuyện này khiến bọn họ thấy tức giận thay cho bà ta, cũng xem thiếu gia là thứ vô ơn.
Nhưng bây giờ, thiếu gia lại nhận sai!
Xem ra là do thiện ý từ trước đến giờ của phu nhân đã cảm hóa được hắn.
"Rốt cuộc thiếu gia cũng giác ngộ".
"Rốt cuộc hắn cũng biết được phu nhân tốt thế nào".
"Chúng ta đi báo cho tộc trưởng đi".
"..."
Nghe đám hạ nhân đua nhau nói chuyện, sắc mặt của Chu Nghiên dần sa sầm, bà ta vốn đã tính toán kế hoạch phế bỏ hoàn toàn thằng con hoang trước mặt này một cách cặn kẽ, nhưng bà ta không ngờ rằng thằng con hoang này lại làm trò quỷ quái, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bà ta.