Diệp Quân nhắm mắt lại, quanh người hắn toát ra khí tức kiếm ý cực mạnh.
Ngay lúc này Thượng Thần vốn dĩ đã trở nên mờ ảo đó bỗng biến mất khỏi đó, Diệp Quân ở phía xa mở mắt ra đâm một nhát kiếm đến.
Vù!
Kiếm quang bỗng vỡ tan, Diệp Quân lùi về sau cả vạn trượng, hư ảnh đó hoàn toàn biến mất.
Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay, ý kiếm có vết nứt nhưng không bị gãy, khóe miệng Diệp Quân cong lên, mấy chục năm khổ luyện đã đạt được thành quả to lớn, bây giờ nếu lại đánh với thần quan đứng đầu đó, cho dù không có kiếm Thanh Huyên, hắn cũng tự tin có thể giết chết ông ta.
Diệp Quân rời khỏi ấn Luân Hồi thời không, vừa ra khỏi đó, Nhất Niệm đã xuất hiện trước mặt hắn, cô ta híp mắt cười: “Thăng cấp rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nhất Niệm bỗng lấy trái cây ra, chính là quả Thiên Hành, cô ta đưa quả Thiên Hành cho Diệp Quân: “Huynh ăn đi”.
Diệp Quân nhíu mày: “Muội vẫn chưa ăn à?”
Nhất Niệm nói: “Cho huynh ăn đấy”.
Diệp Quân lắc đầu: “Muội ăn đi, có thể giúp muội rất nhiều”.
Nhất Niệm lắc đầu: “Huynh ăn đi”.
Diệp Quân suy ngẫm rồi nói: “Muội ăn xong, tu vi sẽ thăng cấp, có thể đánh nhau giúp ta”.
Nhất Niệm bỗng dùng sức tách đôi quả Thiên Hành ra: “Mỗi người một nửa”.
Diệp Quân cười nói: “Được”, Nhất Niệm mỉm cười đầy ngọt ngào.
Sau khi ăn xong nửa quả Thiên Hành, sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi, chỉ thấy vô số điểm sáng màu xanh thoát ra từ trong người hắn, một nguồn năng lượng cực kỳ đáng sợ lan tràn ra từ sâu trong cơ thể hắn, sau đó lan tràn đến tứ chi, xương cốt, nội tạng của hắn.
Ầm!
Khí tức quanh người Diệp Quân bỗng tăng lên rất nhanh.
Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên.
Trước kia, bảo vật tốt nhất mà hắn thấy là quả Đạo Linh, thế nhưng quả Đạo Linh còn kém quả Thiên Hành này cả mười vạn tám ngàn dặm.
Phải trồng nhiều thêm một ít.
Chắc chắn Tiểu Bạch và Nhị Nha sẽ thích.
Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lại bắt đầu chuyên tâm hấp thụ năng lượng quả Thiên Hành.
Nhất Niệm ở một bên cũng ngồi xuống khoanh chân lại, sau khi ăn quả Thiên Hành, khí tức quanh người cô ta cũng bỗng chốc tăng lên.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra, hắn khẽ nói: “Nếu ta là Nhị điện chủ đó, lúc này sẽ đoán xem ta đang ở đâu”, nói rồi mắt hắn lóe sáng.
Trong điện nội các, nền văn minh Thiên Hành.
Mục Tướng ngồi phịch xuống, ông ta nhìn chằm chằm Mục Đồng trước mặt: “Ba mươi nhân viên chấp pháp đều bị giết hả?”
Mục Đồng gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Vâng”, kiếm khí đó quả thật quá đáng sợ.
Mục Tướng quay đầu nhìn Khâu Bạch Y ở một bên, Khâu Bạch Y bình tĩnh nói: “Xem ra chúng ta vẫn đánh giá thấp thực lực của người đứng sau Diệp Quân rồi”.
Mục Tướng nhìn Khâu Bạch Y bình tĩnh ở một bên, sắc mặt cực kỳ đáng sợ.
Vốn dĩ, Diệp Quân và người đứng sau hắn là kẻ thù với Ác Đạo Minh, nền văn minh Thiên Hành ngồi một bên xem họ đấu nhau là được. Nhưng bây giờ nền văn minh Thiên Hành đã trở thành kẻ thù của Diệp Quân, vị trí ngồi một bên xem họ đấu nhau đã chuyển sang cho Ác Đạo Minh.
Ngu ngốc!
Mục Tướng nhắm mắt lại, tức đến đau phổi.
Lần này nền văn minh Thiên Hành phạm phải sai lầm ngu ngốc thật rồi. Nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác, nếu không trừng phạt Nhất Niệm và Diệp Quân thì nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ trở thành trò cười.
Nhất là Diệp Quân, đối phương không chỉ dẫn phụ nữ của nền văn minh Thiên Hành đi mà còn giết cả người của nền văn minh Thiên Hành, hơn nữa còn cướp mất một quả Thiên Hành… nền văn minh Thiên Hành trước giờ có bao giờ bị sỉ nhục đến thế này đâu?
Không còn đường lui nữa.