Đứng bên cạnh bà ấy có cảm giác rất an toàn.
Hắn nghĩ hắn cộng thêm cô cô nữa thì có thể đánh cha mình một trận.
Thấy người phụ nữ váy trắng không nói gì, Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu khẽ cười, hai huynh muội tình sâu như biển, tâm linh tương thông, sao ông ấy có thể không biết bà ấy nghĩ gì chứ?
Thế là ông ấy nắm tay người phụ nữ váy trắng, nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, ngoài muội ra, huynh không yên tâm để người khác dẫn nó đi nên xem như giúp huynh một lần, được không?”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được”.
Bà ấy không bao giờ có thể từ chối được ông ấy, dù bảo bà ấy đi chết, bà ấy cũng sẽ không do dự.
Tất nhiên ông ấy cũng thế.
Nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng lại nói: “Dẫn đi bao lâu?”
Kiếm Chủ Nhân Gian trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dẫn đến lúc nó đạt đến cảnh giới Đại Đế, muội nghĩ sao?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân ở một bên, sau đó nói: “Được”.
Nghe thế Kiếm Chủ Nhân Gian nở nụ cười, ông ấy nhìn Diệp Quân đang khá vui vẻ, cười nói: “Đi theo cô cô của con, tu luyện cho đàng hoàng”.
Diệp Quân vội gật đầu: “Vâng ạ”.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, cũng không nói gì thêm, sau đó dẫn theo Tần Quan biến mất.
Sau nghi lễ kết thúc, mọi người cũng rời đi, chỉ còn lại Diệp Quân, Nạp Lan Ca và người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Cho ngươi nửa canh giờ động phòng, đi nhanh đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
…
Trong một tinh không nào đó, Kiếm Chủ Nhân Gian kéo Tần Quan chậm rãi bước vào tinh không ở đằng xa.
Tần Quan nói: “Huynh muốn ngăn họ đại chiến à?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.
Tần Quan khẽ gật đầu, không nói gì.
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ nói: “Nếu Thanh Nhi không ra tay, cho dù mài dũa, cha và đại ca cũng sẽ không cần phải đến mức phân sống chết.Vì thật ra người cuối cùng họ muốn giết là Thanh Nhi hoặc Thanh Nhi sẽ giết họ.
Tần Quan khẽ nói: “Vì năm đó hai người họ đều từng thất bại trong tay muội ấy ư?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.
Tần Quan nói: “Thanh Nhi cô nương chắc đã nhìn thấu được suy nghĩ của huynh”.