Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định ngự kiếm đến đó thì lúc này giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Đừng ngự kiếm, nơi này có sức mạnh Pháp Tắc của Chân Thần để lại, không phải là thứ mà bây giờ ngươi có thể chống đỡ”.
Sức mạnh Pháp Tắc!
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi đi vào sâu trong rừng trúc.
Sau khi Diệp Quân đi vào rừng trúc, xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng gió nổi lên sẽ nghe thấy tiếng lá cây rơi xuống.
Lúc này Bát Uyển bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nhìn thấy Bát Uyển, Diệp Quân sửng sốt, nha đầu này không phải đang ăn cơm trong Tiểu Tháp sao?
Bát Uyển nhìn xung quanh, khẽ nói: “Nơi này…”
Nói rồi ánh mắt cô ấy bỗng trở nên mơ màng như nhớ đến gì đó.
Thấy thế Diệp Quân lập tức cảm thấy căng thẳng, vội hỏi: “Bát Uyển, cô từng đến đây à?”
Bát Uyển khẽ nói: “Hình như thế”.
Hình như thế.
Diệp Quân sửng sốt.
Bát Uyển từng đến đây?
Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, bà có biết lai lịch thật của Bát Uyển không?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đến căn nhà nhỏ đi”.
Không trả lời!
Diệp Quân sầm mặt, rõ là người phụ nữ bí ẩn này quen với Bát Uyển.
Bát Uyển nhìn xung quanh, nhíu chặt mày, cũng không ngó ngàng gì đến miếng thịt trong tay.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Tạm thời không nhớ được thì đừng nghĩ nữa”.
Nói rồi hắn kéo Bát Uyển đi về phía đằng xa.
Bát Uyển hơi cúi đầu xuống để mặc Diệp Quân kéo đi.
Cả đường đi, Diệp Quân luôn lặng thinh không nói, sắc mặt cũng u ám.
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: “Có phải hắn lại đang suy đoán gì không?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng thế”.
Tiểu Tháp nói: “Hắn đoán trúng không?”
Người phụ nữ bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Nếu là người khác chắc chắn không đoán ra được, nhưng tên này… hắn có thể đấy”.
Tiểu Tháp lặng thinh.
Đầu óc tên khốn này quả thật quá thông minh.
Như nghĩ đến điều gì, Tiểu Tháp bỗng nói: “Rốt cuộc Bát Uyển là ai vậy?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi cũng đoán đi”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đoán ta có đoán không?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi đoán xem ta có dám đánh ngươi không?”
Tiểu Tháp: “…”