Lúc này, bà ta mới nhận ra vấn đề này!
Bởi vì cảnh giới kiếm đạo của Diệp Quân rất cao, cho nên người khác đều không để ý tới cảnh giới tự thân của hắn, mà bây giờ cảnh giới tự thân của hắn mới là cảnh giới Thần Kiếp.
Vậy thì có vấn đề rồi!
Nếu Diệp Quân cũng đạt đến Tuế Nguyệt Tiên thì sao?
Đến lúc đó, trong cùng đẳng cấp, hắn còn có đối thủ sao?
Cho dù là Thần Đế, e rằng cũng không phải đối thủ của hắn.
Dù sao bây giờ chàng trai này đã nhập Phàm Kiếm rồi.
An Vương trầm mặc.
Tên này thật yêu nghiệt!
Bùm!
Lúc này, một người đàn ông từ trong đường hầm thời không bước ra, trên miệng ngậm một cọng cỏ dại, dáng đi huênh hoang, trông hơi ngu ngốc.
“Mạc Vô Liễm!”
Có thần linh kinh ngạc nói.
Mạc Vô Liễm?
Vô số thần linh trở nên mơ hồ.
Lại có thần linh nói: “Thứ hai bảng Chân Võ!”
Thứ hai bảng Chân Võ!
Đám thần linh sững sờ.
Thật ra bọn họ đều khá xa lạ với ba người đứng đầu, ba người đứng đầu trong bảng Chân Võ đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Mạc Vô Liễm chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Thật lợi hại! Ung Khải bị ngươi đánh chết rồi!”
Diệp Quân nhìn Mạc Vô Liễm: “Ngươi có phiền nếu ta khôi phục lại cơ thể không?”
Mạc Vô Liễm gật đầu: “Phiền! Rất phiền!”
Mọi người sững sờ.
Mạc Vô Liễm nhìn Diệp Quân, nhấn mạnh lại: “Ta thấy rất phiền!”
Gã liếc nhìn người vũ trụ Quan Huyên, cười nói: “Đừng nhìn ta như vậy, các ngươi nhìn ta cũng chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì ta rất vô liêm sỉ! Ta thích bắt nạt kẻ yếu, lợi dụng người khác! Ha ha…”
Gã lại nhìn Diệp Quân, cười khinh rẻ: “Ta thích người khác nhìn ta với vẻ khó chịu, nhưng lại không thể làm gì ta. Ngươi muốn đánh ta à? Tới đây!”
Diệp Quân trầm mặc.
Tên này thật không biết xấu hổ!
Diệp Quân nở nụ cười, xòe bàn tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn.
Nếu ngươi đã vô liêm sỉ thì ta cũng không cần mặt mũi nữa.
Chết tiệt!
Đều không cần mặt mũi!
Cũng tốt!