Chấp Kiếm Nhân chợt nở một nụ cười, nụ cười tuyệt đẹp ấy khiến hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, nói nhỏ: “Hai ta còn sống, không thể có được một kết cục tốt, nếu đã thế, chết có lẽ lại là một cái kết viên mãn cho hai ta”.
Diệp Quân cũng cười: “Được, ta cũng mệt mỏi quá rồi”.
Nói đoạn, hắn quay sang phía Vĩnh Sinh Đại Đế, cười lớn, không dư thừa một lời, thân thể bắt đầu bùng bùng cháy lên.
Ầm!
Khoảnh khắc này, hơi thở của hắn tăng vọt, đạt tới cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, hơi thở hùng hồn chấn động thời không xung quanh, vô cùng khủng bố.
Nhưng sự biến hóa còn chưa dừng lại, Diệp Quân tiếp tục huy động Đạo Ấn nơi chân mày, Đạo Ấn bị thúc đẩy, một hơi thở đáng sợ từ cơ thể hắn bùng ra, thời không bốn phía đang cuộn trào bắt đầu nứt vỡ.
Đại Đế!
Đạo Ấn vừa đẩy hắn vượt qua hai cảnh giới lớn.
Cũng vào lúc này, bên cạnh Diệp Quân, có một ngọn lửa vụt lên cao, ngay sau đó, một hơi thở hùng hồn khác tràn khắp đất trời.
Diệp Quân quay đầu nhìn sang Chấp Kiếm Nhân, thân thể nàng ta cũng đang hừng hực cháy.
Cùng thiêu đốt thân thể!
Nhìn Chấp Kiếm Nhân kề bên mình, Diệp Quân mỉm cười, rồi sau đó đột ngột hóa thành một luồng kiếm quang, lao nhanh về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Gần như cùng lúc, Chấp Kiếm Nhân cũng biến mất khỏi chỗ cũ.
Hai luồng kiếm quang rạch không trung lao đi, chém về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.
Thấy hai người chém tới, Vĩnh Sinh Đại Đế chỉ lạnh lẽo cười nhạt, ánh mắt khinh thường, tuy ông ta mới chỉ khôi phục một nửa thực lực nhưng trong tình thế hiện nay, khắp vũ trụ này, trừ chủ nhân bút Đại Đạo, không một ai xứng là đối thủ của ông ta.
Đại Đế hay thần linh vũ trụ đối với ông ta chỉ như lũ sâu kiến mà thôi.
Hai luồng kiếm quang chém tới, Vĩnh Sinh Đại Đế bình thản bước lên, đánh ra một quyền. Một quyền này vừa được tung ra, cả khu vực Thần Hư cũng phải sục sôi, sau đó dần mai một.
Một quyền tận diệt một giới!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, nháy mắt, hai luồng kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân cùng Chấp Kiếm Nhân bị sức mạnh của quyền này đánh bay mấy vạn trượng, Diệp Quân chưa dừng lại được, nhờ Chấp Kiếm Nhân kéo lại mới đứng vững.
Vừa dừng lại, cả hai đồng thời hộc máu.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Ngươi sẽ nhớ ta chứ?”
Diệp Quân sửng sốt, giây lát sau, lòng chợt dâng lên một nỗi bất an, hắn vội vàng kêu: “Từ…”
Từ Kính nhoẻn cười, nàng ta tì sống kiếm vào giữa chân mày, sau đó giơ lên cao: “Mở!”
Ầm!
Bất chợt, đất trời hé mở, một luồng sáng vàng rực từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Diệp Quân.
Thấy luồng sáng nọ, Vĩnh Sinh Đại Đế lập tức nghiêm mặt căng thẳng.
Diệp Quân lúc này đã lâm vào khủng hoảng, bởi vì hắn phát hiện, mình không thể phá vỡ luồng sáng này. Hắn nhìn Chấp Kiếm Nhân ở ngay bên cạnh, run rẩy kêu: “Từ Kính…”