Hòa thượng nhìn đạo sĩ Trương: “Cứ nhượng bộ như vậy sao?”
Đạo sĩ Trương khẽ thở dài: “Hòa thượng, phật gia ngươi tu đạo nhân quả, chẳng lẽ không thấy thằng nhóc này không đơn giản ư?”
Hòa thượng im lặng.
Đạo sĩ Trương nói tiếp: “Ta đã bói cho thằng nhóc này một quẻ, vận mệnh của hắn quá cứng, còn cứng hơn cả rùa đen, hai chúng ta không thể giết hắn.”
Hòa thượng nhìn đạo sĩ Trương: “Ngươi dám khẳng định mình xem đúng không?”
Đạo sĩ Trương cười: “Dự báo tương lai có thể không chính xác, nhưng đoán mệnh cách, tuyệt đối chính xác, vì mệnh cách này thực sự có ở đó.”
Hòa thượng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng thở dài: “Xem ra, ta và ngươi chưa đủ phúc vận.”
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Cái đỉnh Cửu Châu kia có linh tính, hiển nhiên, chúng ta không phải người nó nhìn trúng, chẳng qua, lần này thu hoạch cũng không nhỏ, đi thôi, ha ha...”
Nói xong y xoay người rời đi.
Mặc dù hòa thượng không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác, ông ta biết Diệp Quân có vấn đề, nhưng người mà ngay cả đạo sĩ cũng không dám động vào thì ông ta cũng hơi kiêng dè.
Bên ngoài.
Bàn Trấn dẫn Diệp Quân ra khỏi thị trấn, trên đường đi, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi biết bọn họ sao?”
Diệp Quân nói: “Biết, nhưng không quá thân.”
Bàn Trấn khẽ gật đầu: “Ngươi phải cẩn thận với hai người này, bọn họ không phải người của vực Cửu Châu, đến từ nền văn minh khác...”
Nói đến đây, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân: “Dù sao thì, sau này ngươi cứ đi theo ta, biết chưa hả?”
Diệp Quân gật đầu:
“Được được.”
Bàn Trấn dẫn Diệp Quân đến lối ra vào của trấn, nơi đó có một ông già và một thiếu niên đang đứng, thiếu niên này nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo vải, nhìn có vẻ thấp thỏm.
Bàn Trấn nhìn ông già: “Khô Lão, ông dẫn họ đi trước, ta còn có việc phải xử lý.”
Khô Lão gật đầu: “Được.”
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Diệp Quân và thiếu niên kia: “Các ngươi đi theo ta.”
Diệp Quân và thiếu niên kia đi theo ông lão ra ngoài.
Trên đường, thiếu niên đi tới bên cạnh Diệp Quân, sau đó nói: “Ta tên là Lâm Lập, ngươi tên là gì?”
Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân.”
Thiếu niên hưng phấn nói: “Vốn dĩ ta tưởng chỉ có một mình, hóa ra còn có người khác, bây giờ thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ là bạn.”
Diệp Quân nhìn người thiếu niên, tuy người này hơi thấp thỏm và căng thẳng, nhưng nhiều hơn là phấn khích, hiển nhiên cũng muốn đi ra ngoài.
Nhưng đó là chuyện bình thường, làm gì có thiếu niên nào trong trấn không muốn ra ngoài chứ?
Họ vẫn luôn khao khát thế giới bên ngoài.
Lâm Lập chợt nói: “Nghe nói sau khi ra ngoài, có thể tu luyện, có thể bay lên trời chui xuống đất, còn có thể trường sinh bất tử!”
Diệp Quân cười nói: “Là người vừa rồi nói với ngươi sao?”
Lâm Lập gật đầu: “Đúng vậy, Diệp huynh, ông ta không lừa ta chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Bay lên trời chui xuống đất thì đơn giản, nhưng trường sinh bất tử thì hơi khó khăn.”
Lâm Lập cười nói: “Không sao, ta chỉ muốn bay lên trời chui xuống đất.”
Lúc nói chuyện, ba người đi đến một ngã tư, phía trước ngã tư là một khoảng hư vô, chẳng có gì.
Khô Lão đến trước ngã tư, lấy ra một tấm lệnh bài, lệnh bài đó run lên, biến thành ngọn lửa rồi biến mất.