Tiểu Ca!
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngươi thật sự không gặp mẹ ngươi sao? Ta... ta từng đi theo ông nội ngươi, sau đó lại theo cha ngươi, cũng được xem là trưởng bối của ngươi, ta nói thêm vài câu nhé! Ta cảm thấy đây không phải là lỗi của mẹ ngươi, bà ấy là một người rất tốt, thật đấy!"
Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: "Bây giờ ta chỉ muốn cứu sống Tiểu Ca, không muốn nghĩ tới những chuyện khác!"
Tiểu Tháp thở dài.
Thật ra nó cũng tức giận lắm!
Đám dốt nát Tiên Bảo Các này!
Đúng là chán sống rồi!
Các ngươi dám ra uy phủ đầu thằng nhóc khốn nạn này à?
Tự đâm đầu vào chỗ chết!
Có lẽ đám người Tiên Bảo Các cũng không ngờ được, bọn họ vừa ra oai phủ đầu thì thằng nhóc này đã lập tức quay người bỏ đi.
Được, ta không chơi với các ngươi!
Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà!
Ầm!
Ngay lúc này, trước mặt tất cả mọi người, đường hầm thời không bỗng nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện, sau lưng ông ta là mấy chục người mặc áo đen.
Lý Bán Tri đứng bên Diệp Quân bỗng nói: "Tộc trưởng thần tộc Thái Sơ..."
Diệp Quân bỗng nói: "Không đúng!"
Lý Bán Tri nheo mắt lại, nhìn người đàn ông trung niên đó quát lên: "Đứng lại!"
Đứng lại!
Người đàn ông trung niên hơi ngẩn người, sau đó nói: "Lý viện phó... bà làm gì vậy?"
Diệp Quân bỗng nói: "Ấy thế mà các ông lại đầu quân cho thần linh!"
Vẻ khó hiểu trên mặt người đàn ông trung niên trở thành sự ngạc nhiên, chỉ trong tích tắc nhưng Diệp Quân và Lý Bán Tri đã nhìn thấy.
Lúc Diệp Quân vừa dứt lời, đám người Trần Quan Tử đã vây lại.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Sao ngươi phát hiện ra được!"
Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Ta đoán!"
Người đàn ông trung niên sững sờ.
Diệp Quân nhìn ông ta rồi nói: "Đoán sai cũng đâu có sao, nhưng nhỡ đoán trúng thì sao? Thế nên ta rất thích đoán!"
Mọi người: "..."