Không biết qua bao lâu, Nam Tiêu từ từ mở mắt ra.
Ý nghĩ đầu tiên của y là: mình chưa chết?
Y đột nhiên ngồi dậy, mà lúc này, y vẫn đang trên giường.
Chuyện gì vậy?
Mặt Nam Tiêu mờ mịt.
Cách đó không xa, Tiểu Nhiễm còn đang sắc thuốc cho y, cô ta nhẹ nhàng quạt lửa, thỉnh thoảng thổi một phát sẽ có hơi nóng bốc ra từ trong ấm sắc thuốc.
Lúc này, Tang Mi đi vào trong nhà đá, cô ta nhìn Nam Tiêu: “Dậy đi đi.”
Nam Tiêu im lặng.
Tang Mi lại nói: “Đi chuyến này, nếu ngươi vẫn muốn chết, tùy ngươi.”
Nói xong, cô ta nhìn Tiểu Nhiễm, khẽ cười nói: “Tiểu Nhiễm, muội cũng tới đi.”
Tiểu Nhiễm vội bỏ quạt xuống: “Được được!”
Tang Mi dẫn Tiểu Nhiễm đi ra ngoài, Nam Tiêu im lặng một lát, cũng đứng dậy đi ra theo.
Tang Mi dẫn hai người đi trên đường, mặc dù bây giờ ở đây đã tấc đất tấc vàng, nhưng, môi trường ở đây chưa thay đổi, còn bẩn thỉu mất trật tự, những người chưa bán đất, vẫn sống nghèo khổ như cũ.
Tiểu Nhiễm kéo Tang Mi, theo sát.
Sau bọn họ, Tiêu Nam cũng thong thả đi theo, y im lặng, tâm như tro tàn.
Tang Mi bỗng quay đầu nhìn một ngôi nhà đá cách đó không xa, trước nhà đá, có một người đàn ông đang ngồi, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ rách rưới, đang bưng một cái bát mẻ ăn như hổ đói.
Tang Mi nhìn người đàn ông đó, nói: “Biết hắn tên gì không?”
Tiểu Nhiễm vội nói: “Hắn tên Tam Cẩu. Ta nghe cha nói, lúc hắn sáu tuổi, cha mẹ chết hết, nhặt đồ khắp nơi để ăn. Sau khi trưởng thành, cưới một tỉ tỉ đầu óc có vấn đề, nhưng về sau, vị tỷ tỷ đó khó sinh, chết chung với đứa bé rồi…”
Nói rồi, vẻ mặt cô ta trở nên âm u.
Tang mi nhìn Nam Tiêu: “Ngươi khổ, ngươi có khổ như hắn không?”
Nam Tiêu im lặng.
Tang Mi khẽ sờ đầu Tiểu Nhiễm: “Mẹ Tiểu Nhiễm mất sớm, ngươi biết mẹ muội ấy chết thế nào không? Là bị đói chết đấy.”
Trong lòng Tiểu Nhiễm đau xót, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tang Mi nhìn xung quanh: “Ngươi cảm thấy khổ, nhưng những người ở đây, mỗi người đều khổ hơn ngươi.”
Nam Tiêu vẫn im lặng.
Ánh mắt Tang Mi dần trở nên lạnh lùng: “Ai nói vòng tuần hoàn định mệnh không dày? Lẽ trời là thứ không công bằng trên thế giới này nhất, dựa vào đâu có người sinh ra đã vào nhà vương hầu tướng quân, còn có người lại là bá tánh bình dân? Dựa vào đâu có người sinh ra, đã có thể chất đặc biệt trời sinh, tu một ngày ngàn dặm, còn có người thì không có căn cốt trời cho, cả đời không thể tu hành?”
Nói rồi, cô ta liếc Nam Tiêu: “Ngươi có thể trả lời ta không?”
Tiêu Nam giữ im lặng.
Tang Mi thu mắt: “Ngươi biết lai lịch của ba chữ ‘thần minh’ không?”
Nam Tiêu nhìn Tang Mi, Tang Mi nói: “Thần minh không phải tự phong, mà là được chúng sinh kính trọng, người cầm quyền, nếu thật tâm thật lòng vì bá tánh, họ sẽ tự tôn ngươi là thần minh, song, cái được gọi là chúng thần trong Chúng Thần Điện ngày nay, có mấy người sẽ coi trọng chúng minh? Họ ở trong điện thờ, danh là phục vụ chúng sinh, nhưng thật ra lại là chủ nhân chúng sinh.”
Nói rồi, cô ta nhìn Nam Tiêu, chữ sắc như tên: “Vì sao có khu ổ chuột? Nỗi khổ của chúng sinh, một nửa là do trời, một nửa là do người, Nam Tiêu ngươi thân là Thần cấp cao trong Chúng Thần Điện, có biết chúng sinh khổ không? Đã làm gì chưa? Chưa! Không chỉ ngươi, toàn bộ Chúng Thần Điện, nhìn trước mắt, không phải là vì tương lai của mình, hiểu sai sách thần, giỏi đoán ý trên, vì để mình đạt được nhiều sức mạnh hơn, a dua nịnh hót bên trên, ức hiếp kẻ dưới, quyền càng lớn, bắt nạt càng quá.”
Sắc mặt Nam Tiêu hơi trắng.
Tiểu Nhiễm chưa từng Tang Mi nghiêm khắc như vậy, lập tức hơi sợ hãi, nắm chặt ống tay áo của Tang Mi.
Tang Mi đảo mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Toàn bộ Chúng Thần Điện, còn không bằng một tên báng bổ. Một kẻ Tiết Độc ngoại lai trong mắt Chúng Thần Điện, nhưng bằng lòng đứng ra vì những người không hề liên quan, hy sinh Tiểu Tháp Chí Bảo của mình, không danh, không lợi. Còn bây giờ, lại sắp bị cái gọi là thần của Chúng Thần Điện đuổi giết. Loại Chúng Thần Điện này, giữ lại có ích gì?”
Trong lòng Nam Tiêu phát run, khó tin nhìn Tang Mi, lời này… Thật sự hơi đại nghịch bất đạo.