Đúng lúc này, Tiểu Tịnh quay người lại rồi mắng: “Dị cái đầu ngươi, cút!”
Nói rồi bà phất tay áo, một luồng sức mạnh cường đại phóng ra, phá tan giọng nói ấy.
Diệp Quân hoàn hồn, hắn nhìn Tiểu Tịnh bên cạnh, Tiểu Tịnh nháy mắt: “Bình thường ta không nói tục đâu”.
Diệp Quân cười: “Cô cô tính tình thẳng thắn, bộc trực, rất tốt”.
Tiểu Tịnh cười ha hả, sau đó đưa hắn biến mất.
Đi một lúc lâu, Diệp Quân phát hiện bốn luồng khí cổ vẫn theo sát phía sau, vì thế hắn quay sang nhìn Tiểu Tịnh: “Cô cô, hay là giải quyết tứ đại thần tướng kia trước đi?”
Tiểu Tịnh nhìn hắn rồi bảo: “Giết bọn chúng trước?”
Diệp Quân gật đầu: “Giết bọn chúng trước rồi đến Quá Khứ Tông”.
Tiểu Tịnh cười: “Được, ta đánh ba, con đánh một, được chứ?”
Diệp Quân đáp ngay: “Được ạ!”
Nghe Diệp Quân nói thế, Tiểu Tịnh lập tức dẫn hắn dừng lại, hai cô cháu quay người lại nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà.
Nơi đó, bốn hơi thở càng lúc càng mạnh, càng lúc càng gần.
Chẳng mấy chốc thời không xung quanh Diệp Quân và Tiểu Tịnh đột nhiên trở nên hư ảo, trong nháy mắt, hai cô cháu đã đến vùng tinh không bao la.
Xung quanh họ là bốn thần tướng cao nghìn trượng.
Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Chọn một đi!”
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn thần tướng trước mặt mình, không nhiều lời, lập tức hóa thành kiếm quang bay lên trời.
Trong tay hắn vẫn cầm kiếm Thanh Huyên!
Mà sau khi Diệp Quân ra tay, Tiểu Tịnh cũng hóa ngay thành một hình vòm phóng lên từ mặt đất, lao về phía ba thần tướng.
Trận đại chiến bắt đầu!
Khi Diệp Quân lao đến trước mặt thần tướng kia, thần tướng nắm chặt tay phải lại rồi đấm về phía hắn.
Quyền này hạ xuống, tinh không xung quanh tức khắc sục sôi, sau đó vỡ vụn, hủy diệt từng tầng!
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ quyền ấy, Diệp Quân không dám khinh thường, người hắn run lên, trong nháy mắt trở nên hư ảo.
Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!
Khi hàng vạn thanh kiếm hội tụ thành một, âm thanh kiếm rung chói tai vang vọng khắp vũ trụ tinh hà.
Cứng đối cứng!
Kiếm của Diệp Quân chém mạnh vào nắm đấm của thần tướng, hai sức mạnh vừa tiếp xúc với nhau, đất trời đã sụp đổ!
Rắc rắc!
Bởi vì là kiếm Thanh Huyên nên nắm đấm của thần tướng vừa chạm vào kiếm đã nổ tung, nhưng bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh đáng sợ ấy đẩy lùi liên tục, trong lúc lùi lại, cơ thể hắn cũng bắt đầu rạn nứt.
Sức mạnh quá khủng khiếp!
May mắn thay hắn có cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh, cơ thể mau chóng hồi phục.
Mà thần tướng kia khi bị kiếm của Diệp Quân làm vỡ nắm đấm, khuôn mặt trở nên hung dữ, gã cúi xuống nhìn Diệp Quân gầm lên dữ tợn, dùng tay trái đấm về Diệp Quân phía xa.