Từ Nhu cười nhạt: “Ngươi chắc chứ?"
Diệp Quân biết người này luôn tìm cơ hội để đánh hắn, vì vậy chần chừ.
Nếu đồng ý mà đánh không lại, tức là hắn sẽ bị nàng ta đánh ta tơi bời manh giáp.
Diệp Quân đáp: “Chắc chắn!"
Không đánh lại cũng phải đánh thôi!
Nào ngờ Từ Nhu lại nhìn ra sau lưng hắn: “Bát Uyển?"
Diệp Quân giật mình quay lại, sau đó thì biến sắc kịch liệt. Đó cũng là lúc một quả đấm thép thụi thẳng vào bụng hắn.
Ầm!
Sức mạnh khổng lồ bộc phát hất Diệp Quân bay vèo đi. Trong quá trình đó, Từ Nhu đã xuất hiện trong trận pháp, đưa tay lên kết ấn, niệm một câu thần chú cổ xưa. Trận pháp khởi động, nàng ta bước tới. Một tia sáng vàng rực bắn ra nện thẳng vào người Diệp Quân.
Ruỳnh!
Hắn lại văng đi một lần nữa.
Khi dừng lại, đã có máu tươi trào ra từ bên mép.
Từ Nhu lạnh lùng nhìn hắn: “Sao hả? Mạnh lên nên cho rằng mình giỏi lắm à?"
Diệp Quân im lặng.
Từ Nhu chậm rãi bước tới: “Ta biết ngươi nghĩ gì trong đầu. Ngươi cho rằng ở tuổi này mà được như vậy là đã rất mạnh. Đúng, nhìn khắp vũ trụ này cũng khó tìm được người trẻ tuổi nào sánh bằng ngươi, nhưng ngươi có nhớ thân phận ngươi là gì không? Nhìn khắp vũ trụ, có bao nhiêu người bằng được ngươi ở thân phận và tài nguyên?"
Diệp Quân tiếp tục im lặng.
Từ Nhu lại mở miệng thì bị hắt cắt ngang: “Ta biết thân phận ta đặc biệt nên cái gì cũng sẽ khác người thường, bao gồm cả kẻ địch. Ta hiểu đạo lý này, những gì cần làm cũng đang làm, nhưng thỉnh thoảng than phiền một chút cũng không thương thiên hại lý gì, chẳng lẽ lại không được?"
Hắn nhìn vào mắt đối phương: “Hy vọng Từ Nhu tỷ hiểu cho, ta là người, ta cũng có khuyết điểm. Tỷ không ưa ta là bình thường, nhưng ta nói một lần nữa, ta không phải người hoàn hảo trong lòng tỷ, cũng không muốn trở thành người như thế. Ta chính là ta, tỷ không thích thì thôi”.
Từ Nhu nhìn hắn, hai tay chậm rãi siết lại, ánh mắt lại như băng. Chợt đáy lòng khẽ run lên khiến nàng ta phải quay lưng đi, hai mắt cũng bất chợt ửng đỏ: “Ta không yêu cầu ngươi trở nên hoàn hảo, chỉ muốn nhắc nhở rằng sức mạnh của ngươi còn kém xa Vĩnh Sinh Đại Đế, bây giờ mà háo thắng tìm ông ta thì chỉ đang tự hại mình thôi”.
Diệp Quân im lặng một hồi rồi rời đi.
Từ Nhu gọi theo: “Đợi đã”.
Hắn quay lại, nghe nàng ta nói: “Sức mạnh ngươi vừa được tăng lên, cái cần bây giờ là thực chiến liên quan đến sinh tử thật sự, chỉ như vậy mới có thể khai phá tiềm lực. Người thường không đánh lại ngươi, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi này”.
Nói rồi thì xoay gót rời đi.
Diệp Quân im lặng đứng lại tại chỗ.
Từ Nhu quay lại, cười hỏi: “Thế nào? Sợ ta hại ngươi? Cứ yên tâm, chừng nào ngươi còn giá trị lợi dụng với ta thì ta sẽ không làm gì ngươi”.
Diệp Quân liếc nàng ta một cái rồi đi theo.