Nhưng nếu không thần phục... Thì phải đối mặt với Tu nữ cầm đao cong này.
Phía xa, Diệp Quân nhìn sự do dự bất định trong mắt Mộ Dung thì lập tức hiểu ông ta đang nghĩ gì, hắn nhíu mày lại, ông ta dũng cảm đến thề sao? Ngay cả Tu nữ cầm đao này cũng không sợ.
Trong lòng hắn bắt đầu âm thầm đề phòng.
Đây là địa bàn của Trung Chúng Thần Điện, ai biết đối phương còn lá bài tẩy kinh khủng nào hay không chứ?
Tu nữ cầm đao nhìn chằm chằm Mộ Dung, ánh mắt bình tĩnh.
Xung quanh là sự yên tĩnh đáng sợ.
Mà lúc này, ánh mắt của những cường giả Trung Chúng Thần Điện ở đây nhìn Mộ Dung đều thấp thoáng hoảng sợ, lão đại đang định làm gì?
Vị trước mắt này là Tu nữ Thần Minh đó!
Như vậy thì sao đánh được!
Tim của mọi người đều nhảy đến cổ.
Ngay lúc nỏ đã giương dây, Mộ Dung đột nhiên nở nụ cười: "Tu nữ cứ tự nhiên".
Ánh mắt của Tu nữ Thần Minh thu lại, quay sang nhìn Diệp Quân, ra ý hỏi dò.
Diệp Quân nói ngay: "Đến Thần Minh Điện".
Ở bên ngoài thế này rõ ràng là không an toàn.
Tu nữ Thần Minh khẽ gật đầu, cô ta cầm đao cong nhẹ nhàng vạch nhẹ thời không trước mặt Diệp Quân, một khe hở thời không đột nhiên xuất hiện.
Diệp Quân nâng Cổ Bàn dậy đi vào, khoảnh khắc Tu nữ Thần Minh bước vào kẽ hở thời không đó, nó lập tức liền lại, biến mất không thấy đâu.
Mộ Dung nhìn chằm chằm vào nơi xa, im lặng thật lâu không nói gì.
Mà xung quanh, sắc mặt của đám cường giả Chúng Thần Điện đều có chút khó coi, Diệp Quân và Trung Chúng Thần Điện bây giờ đã là tử thù, thế mà tên đó lắc mình một cái lại thành đặc sứ Thần Minh, dùng mông cũng nghĩ chắc chắn đối phương sẽ không buông tha cho Trung Chúng Thần Điện.
Hơn nữa người này còn yêu nghiệt như thế, dần dà, ai còn có thể làm gì được hắn?
Thần Minh sứ!
Hiện tại Diệp Quân đã được chứng thực, một khi trở lại Thần Minh Điện thì cho dù ba tòa Thần Minh Điện cùng không nhận hắn, nhưng ba vị Tu nữ Thần Minh đều thừa nhận hắn, còn cả những người trung thành hết lòng cống hiến cho Thần Minh cũng đều công nhận hắn, thì lúc ấy Diệp Quân sẽ có thể đại diện cho Thần Minh phát hiệu lệnh...
Nghĩ tới đây, sắc mặt của đám cường giả Trung Chúng Thần Điện đều thêm phần khó coi.
Mộ Dung dẫn đầu nhìn vào trong hư không, không biết là đang nghĩ điều gì.
Bên trong đường hầm thời không.
Cổ Bàn có vẻ hơi hưng phấn: "Diệp huynh, huynh thật sự là Thần Minh sứ?"
Gã đã đến tinh hệ Chúng Thần được một quãng thời gian, nên cũng có hiểu đôi chút về văn minh Thần Minh này.
Diệp Quân truyền âm cho gã: "Ta giả đó".
Vờ lờ!
Nụ cười trên mặt Cổ Bàn lập tức cứng lại, gã khó mà tin nhìn Diệp Quân: "Chuyện này..."
Diệp Quân nói: "Đừng để lộ".
Cổ Bàn nuốt nước miếng, gã liếc nhìn Tu nữ Thần Minh ở bên, mồ hôi lạnh chảy ròng, Diệp huynh này đúng là nhân tài, đến việc này mà hắn cũng giả được...
Diệp Quân nhìn ở phía xa, ánh mắt ngưng đọng như cũ.
Thấy sự nghiêm nghị trong ánh mắt của hắn, Cổ Bàn trầm giọng nói: "Diệp huynh..."
Diệp Quân chắc chắc nói: "Bọn họ sẽ không bỏ qua".
Cổ Bàn cả kinh: "Thực lực của vị cô nương này nghịch thiên đến thế, chẳng lẽ bọn họ còn dám..."
Diệp Quân kéo Tu nữ Thần Minh ở trước mặt lại: "Gọi người đi!"
Tu nữ Thần Minh quay đầu nhìn hắn, không nói lời nào.
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Cô nương, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, hơn nữa ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, cô... gọi nhiều người đến bảo vệ ta đi, được không?"