Nghe thấy lời của Mệnh Vận Đại Đế này, các cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh ở xung quanh đều nhìn về phía Tiểu Bạch, khi nãy bọn họ bị kiếm khí của nó làm sợ hãi, nên mới quên mất nó. Bây giờ nghe lời của cường giả kia, bọn họ mới phát hiện thứ trong có vẻ vô hại trước mặt lại là Linh Tổ!
Thật ra trong thời đại nền văn minh Sinh Linh cũng có Linh Tổ, mà loại linh thú kiểm soát linh khí này, dù là ở thời đại nào cũng đều rất được yêu thích.
Trong mắt đám cao thủ của thời đại Vĩnh Sinh đều lộ vẻ tham lam.
Một Mệnh Vận Đại Đế bên cạnh Tịnh Thần chợt trầm giọng nói: “Tịnh Thần, chuyện này không đơn giản thế đâu”.
Tịnh Thần im lặng.
Đương nhiên ông ta biết chuyện này không đơn giản, bên phía bọn họ bị một tia kiếm khí giết chết đi nửa số người, quan trọng nhất là một nửa số người này là bị giết chết trong nháy mắt, ngay cả cơ hội sống lại cũng không có!
Cao thủ Mệnh Vận Đại Đế kia lại nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của vũ trụ Quan Huyên này rồi, sau lưng bọn họ chắc chắn có cao thủ tuyệt thế”.
Tịnh Thần nhìn về phía cao thủ vừa cất lợi: “Cổ Đế, vậy theo ông nghĩ, bây giờ chúng ta nên làm sao?”
Cổ Đế kia trầm giọng đáp: “Tạm thời rút lui”.
Tịnh Thần lập tức lắc đầu: “Đã đến nước này rồi, rút lui bây giờ sẽ rất mất mặt”.
Cổ Đế cau mày, lúc này ông còn chú trọng thể diện à?
Tịnh Thần lại nói: “Hơn nữa, bây giờ chúng ta đâu còn chỗ nào để đi!”
Loạn Tinh Giới sau lưng bọn họ đã bị nổ tan tác!
Rút lui?
Nhà đã không còn nữa rồi!
Cổ Đế khẽ thở dài, trực giác nói với ông ta, nếu còn tiếp tục giao thủ, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nền văn minh Vĩnh Sinh xuất hiện lại trên đời không phải không thể độc chiếm vũ trụ, nhưng cũng nên ổn định lại đã.
Còn chưa thăm dò lai lịch của vũ trụ Quan Huyên đã tuỳ tiện ra tay, thật sự là quá lỗ mãng.
Lúc này, Tịnh Thần đột nhiên nhìn về phía Tiểu Bạch: “Ta cược nó không còn tia kiếm khí thứ hai đâu!”
Tiểu Bạch ở phía xa chớp mắt, món vuốt nhỏ vẽ một vòng tròn, sau đó vuốt phải vỗ nhẹ mấy cái, rồi vặn vẹo mấy cái…
Mọi người nhìn mà thấy khó hiểu.
Diệp Quân đi tới bên cạnh Nhị Nha, tò mò hỏi: “Nó đang nói gì vậy?”
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó đáp: “Nhảy, hát, đánh bóng”.
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Nghe thấy lời của Nhị Nha, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó bay lên vai Nhị Nha, không ngừng cọ đầu vào má cô bé, vung móng vuốt, cũng không biết đang nói cái gì.
Lúc này, Tịnh Thần ở phía xa chợt cất lời: “Đi đến vũ trụ Quan Huyên!”
Mấy cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh nhìn về phía Tịnh Thần, Tịnh Thần nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Chuyển chiến trường qua vũ trụ Quan Huyên!”
Chuyển chiến trường qua vũ trụ Quan Huyên!
Các cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh đang có mặt đưa mắt nhìn nhau, lúc này, Tịnh Thần lại nói: “Cẩn thận nhóc màu trắng kia, nếu nó có kiếm khí thì tránh nó ra. Đi, đi đến vũ trụ Quan Huyên!”
Sau đó, ông ta biến thành một tia sáng biến mất ở nơi chân trời.