Kiếm đạo mà Diệp Quân theo đuổi là kiếm đạo vô địch, mà đây lại là kiếm đạo cực đoan!
Nếu như nhận ra thực lực khủng bố của Thanh Nhi váy trắng thì tâm cảnh của hắn chắc chắn sẽ bị tổn hại!
Giết Thanh Nhi váy trắng?
Đây là một người phụ nữ khiến cho người ta vừa nghĩ tới đã cảm thấy tuyệt vọng, giết bà ấy ư? Không ai dám nghĩ như vậy!
Nếu cùng thời đại thì vấn đề không lớn.
Tâm cảnh của Diệp Quân cũng là vô địch rồi!
Thế nhưng bây giờ người phụ nữ váy trắng đã đứng trên đỉnh cao, dùng đỉnh cao của bà ấy để so với Diệp Quân của bây giờ thì Diệp Quân căn bản chẳng thể đối kháng!
Kiếm đạo của Diệp Quân thuộc về một loại kiếm đạo cực đoan.
Tu kiếm để vô địch!
Nhưng nếu gặp phải một loại vô địch khác thì sao?
Tới lúc đó sẽ hoài nghi về nhân sinh!
Diệp Huyên nhìn Diệp Quân trước mắt, trong mắt ngoại trừ vẻ kinh ngạc, còn lại phần nhiều là vui mừng.
Thằng nhóc này có khí phách của mình năm đó!
Là một nhân tài!
Không hổ là con trai của mình!
Đúng là gen trội!
Thanh Khưu đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ nói: “Đi không?”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, ông ấy quay người nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên trước mắt, rất lâu sau, ông ấy chợt mỉm cười: “Tới lúc thật sự phải rời xa thì lại thấy không nỡ!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Hay là cha ở lại thêm một thời gian nữa?”
Hắn vẫn cảm thấy trọng trách bảo vệ vũ trụ này khó mà gánh vác nổi.
Bây giờ hắn chỉ muốn tự do phát triển!
Diệp Huyên nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Cha chỉ nói bừa thôi”.
Sắc mặt Diệp Quân chợt sa sầm.
Diệp Huyên khẽ cười: “Cha gánh vác mấy nghìn vạn năm, thấy hơi mệt rồi! Mà bây giờ lại là thiên hạ của đám thanh niên bọn con”.
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Cha, bây giờ con vẫn còn rất trẻ, vũ trụ Quan Huyên lại lớn, con e rằng năng lực của con có hạn!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Đó là chuyện của con!”
Diệp Quân ngây ra như phỗng.
Đây là lời con người nói ra sao?
Nụ cười trên mặt Diệp Huyên đột nhiên thu lại, ông ấy khẽ nói: “Vũ trụ của chúng ta không so được với Chân thế giới, đoạn đường này sẽ rất khó đi, thế nhưng cha có niềm tin ở con, cha tin rồi sẽ tới một ngày con có thể dẫn cường giả của vũ trụ Quan Huyên chúng ta đánh tới Chân vũ trụ!”
Diệp Quân trầm mặc.
Diệp Huyên cười ha hả, ông ấy quay người nhìn mọi người, khẽ nói: “Các vị, xin cáo từ”.
Nói xong, ông ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa xôi của tinh không, cười lớn: “Chân Thần, đấu thêm một lần nữa nhé?”
Chân Thần!
Ầm!
Đột nhiên, miền tinh không đó nứt ra.
Ầm ầm!