Thời không gần đó run lên, để một cái bóng mờ nhạt chậm rãi bước ra.
Đó là Tuế Nguyệt Chi Chủ!
Đối phương cung kính thi lễ với họ: “Tham kiến Diệp đại tiểu thư và... Diệp thiếu”.
Diệp An: “Kiếp này là do ngươi tạo ra?"
Tuế Nguyệt Chi Chủ vội lắc đầu: “Tuyệt đối không phải”.
Tuế Nguyệt Chi Chủ cười khổ: "Có cho ta một vạn cái lá gan, ta cũng không dám làm hai vị khó xử. Kiếp này không phải do ta, mà là chúng Thần ở Chúng Thần Điện tạo nên, hòng ngăn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đi đến thời đại cổ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Do Chúng Thần Điện làm?"
Tuế Nguyệt Chi Chủ: “Đúng thế”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tầng mây đen, hỏi: “Vì sao họ lại ngăn người khác đi đến thời đại cổ?"
Tuế Nguyệt Chi Chủ lắc đầu: “Ta không biết”.
Diệp An: “Ngươi phá được nó không?"
Tuế Nguyệt Chi Chủ cười khổ: “Không thể, nhưng nó đặc biệt ở chỗ chứa đựng rất nhiều năng lượng tinh khiết, nếu có thể hấp thu thì sẽ được lợi rất lớn”.
Hấp thu ư?
Diệp Quân nghe vậy thì gọi ngay: “Thiên Thiên”.
Ngao Thiên Thiên chui ra từ trong cơ thể hắn.
Hắn nhìn tầng mây phía trên rồi cười hỏi cô ấy: “Muội muốn thử không?"
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Được”.
Đúng lúc này, một tia chớp giáng xuống từ mây đen.
Ngao Thiên Thiên hóa thành hình rồng khổng lồ bay lên đón lấy.
Ruỳnh!
Hai bên vừa va chạm, tia sét đã nổ tung. Ngao Thiên Thiên lập tức lao vào đám mây sấm.
Diệp Quân thấy vậy thì mỉm cười, cảm nhận được sức mạnh thân xác của Ngao Thiên Thiên đang tăng lên.
Hắn đã có thể dùng chung sức mạnh và phòng ngự của Ngao Thiên Thiên nên không cần tu luyện thân xác nữa.
Mà Ngao Thiên Thiên thật ra cũng có thể dùng chung sức mạnh huyết mạch với hắn, chỉ là nó quá mức mạnh mẽ nên cô ấy chưa điều khiển được.
Bằng không bọn họ sẽ càng trở nên mạnh hơn.
Sau khi chui vào đám mây sấm, Ngao Thiên Thiên bắt đầu hấp thu sấm sét một cách nhanh chóng.
Cắn nuốt hết thảy.
Bằng thân thể hoàn toàn không sợ lôi kiếp.
Chừng nửa giờ sau, mây đen tan đi, Ngao Thiên Thiên xuất hiện lại trước mặt Diệp Quân với năng lượng sấm sét hùng hậu không ngừng ùa ra quanh người.
Cô ấy nói: “Ta đi tiêu hóa chúng cái đã”.