Diệp Quân yên lặng.
Tần Quan cười nói: “Thật ra không chỉ mỗi ông ấy, mà các tiền bối của Dương tộc đối xử tốt với con cũng một phần vì nguyên nhân này, phải biết rằng cha con năm đó đã suýt cắt đứt quan hệ với Dương tộc…”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tháp gia đã từng nhắc đến chuyện này”.
Tần Quan nói: “Cũng chính bởi vì vậy mà sau đó chúng ta không dám nuôi dưỡng con ở bên ngoài quá mức, nhưng đồng thời chúng ta cũng sợ biến con trở thành loại công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi trác táng, vì thế, từ trước đến nay, chúng ta vẫn luôn tìm cách để cân bằng, nhưng không thể không nói việc đó rất khó”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Mẹ, con có thể đi tốt chặng đường tiếp theo”.
Tần Quan cười nói: “Mẹ tin con”.
Diệp Quân nói: “Mẹ tìm con là vì có chuyện gì quan trọng sao?”
Tần Quan gật đầu: “Nói về kế hoạch trong tương lai của chúng ta”.
Diệp Quân yên lặng lắng nghe.
Tần Quan nói: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ, Tuế Nguyệt trường hà, thời đại cũ về cơ bản đều đã nằm trong lòng bàn tay của chúng ta…”
Nói đến đây, bà ấy đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Con hiểu nó có nghĩa là gì không?”
Diệp Quân chớp mắt, không nói lời nào.
Tần Quan lắc đầu mỉm cười: “Sinh linh của những nơi này cộng lại cũng phải đến mấy trăm tỷ…”
Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc.
Tần Quan lại nói: “Ở trong thư viện Quan Huyên của chúng ta có rất nhiều thế lực, những thế lực này đều rất rắc rối phức tạp, mâu thuẫn cũng không nhỏ. Mặc dù tạm thời chưa bộc phát nhưng đó là bởi vì có chúng ta trấn áp, nếu một ngày nào đó người lãnh đạo không có mặt thì thư viện Quan Huyên khổng lồ này của chúng ta sẽ trở thành một mớ hỗn độn như lũ lụt tràn bờ đê, lập tức trở nên hỗn loạn, toàn bộ vũ trụ cũng đồng thời rơi vào hỗn loạn…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Giống như Thần Nhất”.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Đúng vậy, Thần Nhất thất bại bởi vì ông ấy quá tin tưởng người của mình, ông ấy cũng không ngờ bản tính con người đều tham lam, lúc ông ấy có mặt thì có thể trấn áp mọi thứ, một khi ông ấy không có mặt thì những người bên dưới chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ xấu vì ích lợi của mình…”
Nói đến đây, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Trong lòng con phải có tính toán rõ ràng”.
Diệp Quân nói: “Mẹ, mẹ sắp phải rời đi sao?”
Tần Quan cười nói: “Đúng vậy”.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Đi đâu vậy ạ?”
Tần Quan nói: “Bên phía ông nội con có một nền văn mình mời mẹ đến làm khách, mẹ quyết định đi xem thử”.
Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi tò mò: “Nền văn minh gì vậy ạ?”
Tần Quan nói: “Nền văn minh Quy Giả, cách chúng ta rất xa rất xa”.
Diệp Quân muốn lên tiếng lại thôi.
Tần Quan cười nói: “Muốn đi cùng mẹ à?”
Diệp Quân gật đầu.