Bất lực!
Lúc này hắn đã hiểu tại sao lại bất lực, nhiều lúc không phải ngươi muốn thế nào thì có thể thế ấy được.
Kiếm của mình còn lâu mới có thể thích làm gì thì làm như của mấy người cô cô.
Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Ta đã cho người đi điều tra đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó rồi”.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Điều tra?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Chúng ta vẫn phải nắm rõ thực lực và thông tin của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, nếu không đến lúc đó chúng ta sẽ bị thua thiệt”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Ông bảo ai đi điều tra?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Bí mật”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ nói: “Cậu nhóc, lần này ta lấy hết những gì ta có cho cậu. Hơn nữa ta còn gây thù với đám người kia, cậu phải biết ta và họ vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng, nhưng bây giờ ta chủ động trở thành kẻ thù với họ... Ta nói cho cậu biết, đến lúc đó cậu không thể lừa gạt ta, nếu không cậu không phải là người”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, nếu đến lúc đó ta không nghĩ ra cách tốt hơn thì cứ làm theo ý ông”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ta tin cậu”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, có phải trước đây ông cũng muốn chọn cha ta không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vậy tại sao sau đó ông không chọn ông ấy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Cha ngươi quá mức khoe khoang, hơn nữa thích trêu chọc người khác, chọn ông ta, ta sợ bị ông ta gạt đến cái nịt cũng chẳng còn”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Mặc dù cậu cũng không phải người thật thà, nhưng nói thật thì cậu không ra vẻ nên ta chọn cậu”.
Diệp Quân khẽ cười.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn vào chỗ sâu trong tinh không, khẽ nói: “Thế giới này đã hỗn loạn quá nhiều năm, cần có một trật tự, một trật tự có thể làm cho vũ trụ và tất cả các sinh vật có thể bình yên phát triển”.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, vẻ mặt phức tạp, lúc đầu hắn cũng khá phòng bị chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng giờ xem ra người này cũng không phải là người xấu.
Thiết lập một trật tự hoàn toàn mới.
Diệp Quân nhắm hai mắt lại, bây giờ hắn không chỉ nghĩ đến vũ trụ Quan Huyên mà là toàn vũ trụ.
Hắn không thể không nghĩ.
Khó không?
Dĩ nhiên là rất khó.
Lúc này chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Chúng ta sắp đến tinh vực Vĩnh Dạ rồi”.
Diệp Quân nhìn phía đằng xa, ánh sao của tinh không phía xa kia ít đi rất nhiều.
Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, tại sao đế quốc Vĩnh Dạ lại tự phong bế mình?”