Uống cạn một chai rượu, hắn cảm thấy cổ và dạ dày của mình như bị thiêu đốt.
Rượu này mạnh quá.
Cùng lúc đó hắn cảm thấy mình bắt đầu lâng lâng.
Thấy Diệp Quân uống hết, Từ Chân khẽ cười, đang định lên tiếng thì Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ cũng uống đi, uống hết rồi nói cho ta biết”.
Từ Chân cười nói: “Được”.
Dứt lời, cô ta cũng uống cạn.
Uống xong, Từ Chân giơ chai rỗng trong tay lên, sau đó nói: “Uống hết rồi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tỷ có cảm giác say không?”
Từ Chân chớp mắt: “Có”.
Diệp Quân nghi ngờ: “Thật à?”
Từ Chân gật đầu: “Thật mà, đầu choáng lắm, có phải cậu cũng thế không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Từ Chân bỗng ngồi xuống đất, cô ta vỗ vào chỗ bên cạnh mình, ngồi ở đây.
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô ta, hai người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy rất nhiều nhà cao tầng và vô số con phố rải rác, rất sầm uất.
Diệp Quân nói: “Chân tỷ, vấn đề lớn nhất của ta không phải là tạp niệm sao?”
Từ Chân nói: “Vấn đề lớn nhất của cậu hiện giờ là không thể đối diện với tạp niệm của mình”.
Diệp Quân không hiểu.
Từ Chân cười nói: “Dạo này cảnh giới kiếm đạo của cậu tăng lên một chút, chắc hẳn đã nhìn thẳng vào một vài tạp niệm”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao tỷ biết?”
Khi gặp Ngao Thiên Thiên trước đó không lâu, hắn mới đột nhiên buông bỏ nút thắt, thế nên cảnh giới kiếm đạo đã được cải thiện nhưng hắn không ngờ cô gái trước mặt lại có thể nhìn ra được, chẳng phải tu vi của cô ta bị phong ấn rồi sao?
Từ Chân cười nói: “Tu vi của ta bị phong ấn nhưng ta vẫn còn mắt đây mà, ta không bị mù, có thể nhìn ra được”.
Diệp Quân lặng thinh.
Từ Chân nói tiếp: “Vài tạp niệm của con người thường được giấu rất sâu, không dễ bị người khác chú ý. Những người có phẩm chất đạo đức tốt có thể kìm chế những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình, nhưng cũng có nhiều người không thể kiềm chế được, để mặc những suy nghĩ xấu xa trong lòng sinh sôi, cuối cùng bị diệt vong”.
Diệp Quân hỏi: “Ta có suy nghĩ xấu sao?”
Từ Chân cười nói: “Cậu nghĩ sao?”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Ta không biết, vì những ý nghĩ xấu mà Chân tỷ nói có thể không giống với những gì ta nghĩ”.
Từ Chân gật đầu: “Đúng là thế, nhiều lúc đến cả bản thân một người cũng không phân biệt được rõ suy nghĩ xấu xa của mình”.
Diệp Quân còn muốn hỏi nữa nhưng Từ Chân nói: “Cạn ly”.
Lần này Diệp Quân không do dự uống liền mấy ngụm, Từ Chân cũng thế.