Chưa kể sau lưng Chiêu Võ Đại Đế còn có Ác Đạo Minh.
Nếu bây giờ ra tay giúp Diệp Quân thì chính là hại bản thân.
Thiên Võ Tân bắn ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Quân. Cô ta tán thưởng hắn, ngặt nỗi kẻ địch của hắn lại quá mạnh.
Ở trên cao, khi Chiêu Võ Đại Đế ra chiêu, Ung Đế siết tay lại.
Uỳnh!
Phù ấn đại đạo ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Ác quyền đắc đạo!
Ung Đế tung cú đấm.
Xuất quyền diệt đạo!
Đạo Diệt Thần Quyền!
Hàng loạt phù văn đại đạo xuất hiện bên trong lồng giam rồi bốc cháy, bắt đầu hòa tan cái lồng.
Cú đấm của hai bên va chạm.
Ruỳnh!
Lồng giam không chịu nổi mà vỡ toang hoác, để sóng xung kích ồ ạt túa ra.
Ai nấy đều biến sắc mà lùi lại.
Những người chậm chân bị quét cho thần hồn câu diệt.
Mọi người kinh hồn táng đảm.
Diệp Quân cũng giật thót, vội vàng lùi lại triệu trượng mới dừng, sau đó hốt hoảng nhìn lên trên.
Lý Toại Phong đứng cạnh hắn ra vẻ phức tạp: “Sức mạnh bọn họ thật khủng khiếp, ta không thể nào bằng”.
Bọn họ mạnh đến nỗi nghịch thiên.
Mọi tầm mắt đều đang đổ dồn vào nơi thời không hỗn loạn kia, sau đó lại nghe thêm một tiếng nổ vang. Sóng xung kích từ hai quyền thế khác biệt lại lan ra.
Không ai dám đương đầu, chỉ đành rối rít chạy.
Lý Toại Phong cũng biến sắc, vội vàng đứng chắn trước người Diệp Quân rồi vung tay thả kiếm quang ra, chặn lại quyền thế.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn bia đá Đăng Thiên, chỉ thấy nó vẫn sừng sững giữa đất trời, không chút sứt mẻ trước sức mạnh của Chiêu Võ Đại Đế và Ung Đế.
Đại đạo hiện hữu cũng ghê phết! Hắn hoảng sợ nghĩ.
Đại đạo hiện hữu: “...”
Rồi Diệp Quân lại nhìn về phía thời không kia, thấy vô số ảo ảnh tinh tú đang bốc cháy.
Hắn ngạc nhiên: “Đó là gì?"
Lý Toại Phong: “Là Chiêu Võ Đại Đế...”
Diệp Quân tập trung quan sát, thấy Ung Đế đã bước vào một vùng tinh không đặc biệt với hàng loạt ngôi sao đang bốc cháy xung quanh.