Sở dĩ Diệp Quân đi một lần nữa cũng không phải vì ý nghĩ nhất thời, mà vì hắn phát hiện sau khi trải qua một lần ma luyện ý chí, kiếm ý trật tự của hắn đã trở nên vững vàng hơn.
Có thể nâng cao!
Phát hiện này khiến hắn rất bất ngờ, đương nhiên là cũng ngạc nhiên và mừng rỡ.
Lần này Diệp Quân đã tiến bộ hơn lần trước nhiều, dù vẫn rất khó khăn nhưng tâm lý thì hoàn toàn khác.
Diệp Quân chậm rãi đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia, một lúc lâu sau đó, cuối cùng hắn cũng đi tới trước mặt nó, nhưng hắn vẫn không lấy nó đi mà xoay người ngự kiếm quay về vị trí cũ.
Tiếp tục đi một lần nữa.
Hết lần này đến lần khác, dưới sự ma luyện của ý chí kia, kiếm ý trật tự của hắn ngày càng cô đọng hơn, đương nhiên uy lực cũng ngày càng mạnh hơn.
Vào lần đầu tiên, hắn đi từ cách xa nghìn trượng đến trước tâm luật pháp Vô Thượng mất khoảng một canh giờ, nhưng bây giờ hắn chỉ cần chưa tới hai khác.
Mà trong bóng tối, người đàn ông mặc áo bào trắng và cô gái áo xanh vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, người đàn ông cau mày: “Hắn ta cứ tu luyện liên tục như thế à?”
Cô gái áo xanh im lặng nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn cô ta: “Tả Hi, chúng ta cứ đứng nhìn hắn tu luyện vậy sao?”
Tả Hi!
Người đứng đầu thế hệ trẻ của học viện Thần Pháp.
Cô gái tên Tả Hi cũng không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm Diệp Quân, thật ra cô ta cũng hơi nghi ngờ, nhưng trực giác nói với cô ta rằng người đàn ông đó có gì đó kỳ lạ.
Thấy Tả Hi im lặng, người đàn ông lạnh nhạt nói: “Ta không muốn đứng nhìn hắn như thế”.
Dứt lời, gã ta đi về phía xa.
Tả Hi chợt cất lời: “Mông Chiêu, cứ đợi xem đã”.
Mông Chiêu!
Người đứng đầu thế hệ trẻ hiện tại của tộc Cự Nhân Thiên Nhung.
Cũng chính là Thiếu tộc trưởng của tộc Cự Nhân Thiên Nhung.
Mông Chiêu quay đầu nhìn về phía Tả Hi: “Chờ đợi không phải phong cách của ta”.
Dứt lời, gã ta đi về phía xa như một mũi tên rời cung, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lao vào khu vực trung tâm kia, nhưng sau đó tốc độ của gã ta cũng bắt đầu trở nên chậm lại.
Mông Chiêu híp mắt, gã ta quát to một tiếng rồi giẫm chân phải vào trong hư không, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, gã ta xông thẳng một đường đến trước tâm luật pháp Vô Thượng kia.
Nhưng tốc độ của gã ta còn chưa tăng lên được bao nhiêu đã bắt đầu chậm lại, dần dần, tốc độ của gã ta trở nên chậm cháp, lúc đến gần tâm luật pháp Vô Thượng kia, tốc độ của gã ta gần như đã chậm như rùa. Hơn nữa đôi mắt gã ta cũng trở nên đỏ thẫm, cả người căng cứng, rõ ràng đang chịu đựng áp lực to lớn.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên đi tới gần chỗ gã ta, Diệp Quân nhìn thoáng qua gã ta, sau đó chậm rãi đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng.
Hắn đi không nhanh, cũng tương tự với đi bộ bình thường, nhưng trông hắn rất ung dung.
Thấy thế, sắc mặt Mông Chiêu nhất thời trở nên vô cùng khó coi, đương nhiên gã ta không muốn thua kém như thế, gã ta gào lên một tiếng, trong cơ thể liên tục có những lực lượng đáng sợ dâng trào, gã ta tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lúc còn cách tâm luật pháp Vô Thượng khoảng mấy trượng, gã ta bỗng dưng dừng lại, vì thật sự không thể nào di chuyển thêm được nữa.
Uy lực của ý chí ở khu vực trung tâm lúc này thật sự quá kinh khủng.
Mông Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, vì Diệp Quân rất dễ dàng đi tới trước tâm luật pháp Vô Thượng, nhưng hắn vẫn không lấy nó đi mà xoay người ngự kiếm, xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn trượng.
Đi thêm một lần nữa!
Lúc này Mông Chiêu có cảm giác bị sỉ nhục, sắc mặt gã ta trở nên vô cùng khó coi, gã ta siết chặt hai tay, hít sâu một hơi, sau đó lại đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia, nhưng lần này gã ta đi chậm hơn, phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tiến một bước về phía trước.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Mông Chiêu chợt quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Quân đã đi tới.
Lúc đi qua bên cạnh gã ta, Diệp Quân còn cố ý nhìn gã ta một cái, ánh mắt rất bình tĩnh, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, khi đi đến trước tâm vô thượng, hắn lại xoay người ngự kiếm bay ngược lại nghìn trượng.
Vẫn không lấy!
Vẫn chơi đùa như thế!