Trên sân, mọi người như những bức tượng đất nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bị một thanh kiếm cắm vào đầu ở đằng xa.
Chết rồi à?
Thế là chết rồi sao?
Thùng rỗng kêu to?
Văn Tư nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hai mắt mở to như trứng ngỗng.
Bị giết trong phút chốc à?
Đất trời lặng như tờ.
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên quay đầu nhìn về bên phải Diệp Quân, không biết từ lúc nào, một người phụ nữ đã đứng bên cạnh hắn, người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, cực kỳ xinh đẹp, lộng lẫy vô cùng, không phải là người thường trên thế gian.
Phạn Chiêu Đế nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên mặt tắt dần, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, cười nói: “Cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, vừa định lên tiếng, lúc này Đa Nguyên Đạo Đế lại đột nhiên bật cười.
Người phụ nữ váy trắng quay lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, dưới ánh mắt của mọi người, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn bình tĩnh ung dung nhìn người phụ nữ váy trắng, nụ cười trên môi dần dần trở lại: “Ngươi cho rằng đây là bản thể của ta sao?”
Ồ!
Vừa nói xong, trong sân náo động, mọi người đều kinh hãi.
Đây không phải là bản thể!
Vẫn là phân thân!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, rốt cuộc ông ta có bao nhiêu phân thân vậy?
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, mặc dù có một thanh kiếm cắm trên trán của ông ta, nhưng đến lúc này ông ta vẫn giữ vẻ tươi cười ung dung, ông ta bình thản nói: “Đa Nguyên Đạo Đế ta tu luyện được hàng vạn phân thân, mỗi phân thân đều có thân phận không giống nhau, trên thế giới này không có ai có thể thực sự giết được ta, ngay cả sự tồn tại khủng bố của Đại Đạo cũng không có cách nào giết được ta... ha ha...”
Hàng vạn phân thân!
Nghe Đa Nguyên Đạo Đế nói thế, mọi người ở trong sân đều vô cùng sợ hãi.
Ông ta mạnh vậy sao?
Hơn nữa, mỗi phân thân đều có thân phận khác nhau, chuyện này thật vô lý.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên giơ ngón tay ra, sau đó ấn nhẹ một cái...
Phụt!
Ở cách đó không xa, Đa Nguyên Đạo Đế như đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên trợn tròn hai mắt, kinh hãi nói: “Sao có thể chứ?”
Lúc này, trong chư thiên vạn giới, vô số ‘Đa Nguyên Đạo Đế’ bắt đầu bốc cháy, sau đó hoàn toàn bị xóa sổ.
Mà ở sâu trong vũ trụ tinh hà, ở một tinh không nào đó có một cầu thang đá màu xanh cao ngất, cầu thang hướng thẳng lên trên, dài chín vạn trượng, cuối cầu thang đá có một đại điện sừng sững.
Sáng Thế Đạo Điện.
Bên trong Sáng Thế Đạo Điện có một bức tượng đứng sừng sững, bức tượng một đàn ông mặc áo bào trắng sạch sẽ, hai mắt như thanh kiếm, khí chất phi phàm.
Ở trên cầu thang đá ở bên ngoài Sáng Thế Tạo Điện có rất nhiều người đang bước đi chậm rãi, bọn họ cứ đi được mười bước trên cầu thang đá, thì sẽ dừng lại quỳ xuống sát đất hành lễ, vẻ mặt thành kính.
Ở lối vào Sáng Thế Tạo Điện có hai thị vệ mặc áo giáp vải bố.
Nếu có Diệp Quân ở đây, chắc chắn hắn sẽ rất sốc, bởi vì gã thị vệ bên phải chính là Đa Nguyên Đạo Đế.
Cơ thể Đa Nguyên Đạo Đế thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, trên người có một luồng khí thế áp bức.
Đột nhiên.
Đa Nguyên Đạo Đế lập tức bốc cháy.
Không có chút dấu hiệu báo trước nào!
Hai mắt Đa Nguyên Đạo Đế trợn tròn lên, vẻ mặt đầy khó tin, thất thanh nói: “Kẻ nào thông qua phân thân chém bản thể vậy?”
Vẻ mặt gã thủ vệ bên cạnh ông ta đầy nghi ngờ, cái quái gì vậy?
Nhận thấy mình không thể chống lại được luồng sức mạnh này, Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên xoay người chạy về phía cửa chính của đại điện, tuy nhiên, ông ta vừa bước vào một bước, cơ thể ông ta lập tức trở nên mơ hồ.
Đa Nguyên Đạo Đế lập tức trở nên hoảng hốt, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào thét: “Không!”
Giọng nói vừa phát ra, ông ta đã lập tức biến mất không một dấu vết.
Hoàn toàn bị xóa sổ!
Bên phải Đa Nguyên Đạo Đế, gã thị vệ nhìn thấy hết cảnh tượng ở trước mắt này, vẻ mặt sững sờ.
Cái quái gì vậy?