Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Tạm thời ngừng chiêu mộ người, cứ chờ đã”.
Tuy ảo ảnh thấy rất lạ, nhưng thấy Tịnh tông chủ không nói lý do thì cũng không dám hỏi, sau đó chỉ hành lễ rồi rời đi.
Tịnh tông chủ lại nhắm mắt, sau đó khẽ vỗ vào tay vịn của xích đu, không biết cô ta đang nghĩ gì.
Kiếp giới, Chân vũ trụ.
Đột nhiên có một đường kiếm đáp xuống Kiếp giới, sau khi đường kiếm tản đi thì Diệp Quân xuất hiện.
Lúc này, hắn mặc một chiếc áo bào màu xanh, tuy không xa hoa nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Tay trái hắn đang cầm kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân nhìn sâu bên trong Kiếp giới, so với lần trước hắn đến thì khí tức mà Vũ Trụ Kiếp toả ra đã mạnh hơn.
Vũ Trụ Kiếp luôn không ngừng thay đổi mỗi ngày.
Diệp Quân chậm rãi đi sâu vào bên trong Kiếp giới, lúc này hắn không chỉ có thể cảm nhận được Vũ Trụ Kiếp, mà còn cảm nhận được khí tức của Chân tỷ.
Khí tức quen thuộc.
Sau đó, từng cảnh tượng hiện ra trong đầu hắn.
Hệ Ngân Hà.
Miêu Trại.
Sau đó, Diệp Quân nhoẻn miệng cười.
Thời gian qua, hệ Ngân Hà thật khiến người ta nhớ nhung.
Tiếc là sau này không còn cơ hội trở lại nữa.
Đúng lúc này, hắn chợt dừng bước. Thời không gần đó bỗng nứt ra, người thần bí kia chầm chậm bước tới, phía sau chính là nhóm Bùi thần hầu.
Diệp Quân nhìn người thần bí với vẻ bình tĩnh như đã biết trước.
Người thần bí nhìn hắn rồi nói: “Đến một mình thôi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người thần bí: “Tự tin vậy ư?”
Diệp Quân: “Ta định đến muộn một chút, nhưng tiếc là các người không cho ta thời gian, đúng không?”
Người thần bí gật đầu: “Rất đúng”.
Diệp Quân bước về phía người thần bí: “Công nhận là cô bày binh bố trận rất giỏi, giờ ta mới hiểu”.
Người thần bí cười nói: “Xem ra ngươi đã biết ta là ai rồi”.
Diệp Quân: “Ta không ngờ cô lại có quan hệ với Sáng Thế Đạo Điện”.
Người thần bí: “Đương nhiên rồi, vì ta chính là một trong các thần hầu của họ mà. Nhưng ta là thần hầu mạnh nhất”.
Diệp Quân: “Ta nên gọi ngươi là Phạn thần hầu hay Phạn điện chủ?”
“Ha ha!”
Sau tiếng cười đó, người thần bí đã tháo mặt nạ, để lộ ra dung nhan mỹ miều.
Phạn Chiêu Đế!
Phạn Chiêu Đế!
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt với vẻ phức tạp, tuy hắn đã đoán ra lâu rồi, nhưng khi sự thật phơi bay thì vẫn hơi ngạc nhiên. Vì hắn thật sự không ngờ Phạn Chiêu Đế lại ẩn nhẫn như vậy.
Nghe thấy vậy, Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi phát hiện ra khi nào?”
Diệp Quân: “Có thể phá hỏng kiếm Thanh Huyên và biết ta thì chỉ một, hai người thôi. Một là Tịnh tông chủ, hai là Phạn Chiêu Đế cô. Tịnh tông chủ thì chắc chắn không phải nên chỉ còn mỗi cô. Hơn nữa, cô có lý do làm vậy, vì Ác Đạo”.
Ban đầu, Diệp Quân chưa đoán ra thân phận của Phạn Chiêu Đế ngay là vì hắn nghĩ cô ta sẽ không dám làm vậy. Dẫu sao cô ta cũng từng được cô cô cải tạo, mà người được cô cô làm vậy thường sẽ ngoan ngoãn vâng lời, không thể làm ra chuyện này được.
Nhưng sau đó hắn phát hiện việc này không hề đơn giản như hắn nghĩ.
Ác Đạo!