Diệp Quân nhìn sang bờ đối diện, bên kia sông có sương mù bao phủ, hắn không nhìn thấy gì.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Dưới sông có bảo bối không?”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Kể từ khi di tích xuất hiện, không biết đã có bao nhiêu người đến đây, chỉ cần là đồ có thể mang đi thì ngay cả sợi lông cũng đã bị lấy đi rồi.”
Diệp Quân: “…”
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về phía bờ sông đối diện: "Chỉ có bên kia vẫn chưa bị tìm kiếm, nhưng cho đến tận bây giờ, hễ là người đã từng đi qua đó thì đều chưa từng trở về."
Vừa nói, cô ta nhìn về phía Diệp Quân, hỏi lại lần nữa: "Cho nên, ngươi chắc chắn muốn qua đó sao?"
Diệp Quân thầm nói: "Tiểu Hồn, có cảm thấy nguy hiểm không?"
Tiểu Hồn hào hứng nói: "Tiểu chủ, nếu Tam Kiếm không xuất hiện thì trong vũ trụ này ta vô địch, người muốn làm gì thì làm!"
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm.
Bây giờ… Tiểu Hồn hơi khoác lác!
Nhưng cũng bình thường, dù sao, bây giờ nó là Đại Đế.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: "Tĩnh Chiêu cô nương, ta muốn qua đó xem xem, nhưng, cô…"
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nói: "Ngươi đi qua đó, ta cũng sẽ đi qua đó."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Cô cũng đã nói rồi đấy, rất nguy hiểm."
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: "Không sao đâu."
Diệp Quân trầm mặc một lát sau đó mỉm cười nói: "Vậy thì cùng đi đi."
Nói xong, hắn đi về phía cây cầu vòm phía xa xa, hắn vẫn tin tưởng lời nói của Tiểu Hồn, Tiểu Hồn và Tháp gia khác nhau, căn bản là không nói khoác, nếu như là Tháp gia nói những lời đó, hắn nhất định sẽ không bao giờ qua đó.
Tháp gia không đáng tin lắm!
Sau khi qua sông, hai người đi về phía xa.
Mà phía sau hai người, một số người đang dõi theo bọn họ, khi nhìn thấy bọn họ qua sông, những người đó đều vô cùng khiếp sợ.
Một người đàn ông đầu trọc trong số đó nhìn chằm chằm vào Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kiêng kỵ.
Mặc dù ngày hôm qua gã đã mắng tiểu đệ ở bên cạnh, nhưng kỳ thực, gã cũng đã từng có ý niệm xấu xa, không còn cách nào khác, bọn họ đều là những người vô cùng hung ác độc địa, những việc họ làm đều là mua bán giết người cướp của, người phụ nữ đó xinh đẹp như vậy, có người đàn ông nào nhìn thấy mà không động lòng chứ?
Nhưng gã vẫn kiếm chế được bản thân!
Mà vào lúc này, sau khi nhìn thấy hai người vậy mà lại dám qua sông, gã vô cùng sợ hãi, tia may mắn cuối cùng cũng không còn nữa.
Những người còn lại cũng đều khiếp sợ không thôi.
Nhưng chính vào lúc này, có một người đàn ông đi ra, cười nói: "Các vị, bọn họ đã dám qua sông, chúng ta cần gì phải sợ chứ?"
Mọi người nhìn về phía người đàn ông này, gã mặc một chiếc áo đen rất rộng lớn, nhìn qua vẫn còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng thực lực lại không thấp, ít nhất cũng là cảnh giới Thánh Giả.
Đây cũng là chuyện bình thường, người dám tới đây, đều không phải là kẻ yếu đuối.
Thấy mọi người không có phản ứng gì, người đàn ông mỉm cười nói: "Các vị, bờ sông này đã được thăm dò không biết là bao nhiêu tỉ năm rồi, căn bản không có cơ duyên gì, tiếp tục tìm kiếm ở đây nữa chỉ là lãng phí thời gian thôi, muốn làm giàu, chỉ có thể qua sông, tục ngữ có câu, kẻ hèn nhát thì chết đói, kẻ to gan thì chết no, muốn giàu sang phú quý thì đi thôi!"
Vừa nói, gã vừa đi về hướng bờ sông.
Trong sân, mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ vẫn còn sợ hãi!
Đùa à, ngoại trừ Đại Đế hễ là người qua sông đều không có ai trở về.
Cho dù bên đó có thần vật, nhưng nếu không có mạng để dùng vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?