Một lúc sau, Long Đại dẫn Diệp Quân đến Tiên Bảo Các. Vừa đến Tiên Bảo Các, một quản sự đi ra, cười nói: “Long Đại tiểu thư”.
Long Đại gật đầu: “Bọn ta đến ăn cơm”.
Quản sự vội nói: “Sắp xếp ngay đây, đi theo ta”.
Nói rồi ông ta làm động tác mời.
Long Đại dẫn Diệp Quân đi theo, chẳng mấy chốc hai người được dẫn đến một quán ăn sang trong, hai người ngồi sát cửa sổ.
Long Đại cười nói: “Sư phụ, Tiên Bảo Các này thật sự lợi hại, nghe nói họ có chi nhánh ở khắp vũ trụ, kiếm được rất nhiều tiền, không biết ông chủ có tiêu hết được không”.
“Phụt!”
Diệp Quân đang uống nước bỗng phun ra, suýt nữa phun vào Long Đại.
Long Đại vội lấy giấy đưa cho Diệp Quân: “Sư phụ…”
Diệp Quân do dự một chốc, sau đó nói: “Ông chủ cái rắm?”
Long Đại cười ha ha: “Cái rắm là từ của hệ Ngân Hà, ý là… rất tốt, rất đẹp trai”.
Diệp Quân nhìn cô ta không nói gì.
Long Đại cười nói: “Sư phụ đến tìm ta có chuyện gì không? Có phải thiếu tiền không? Thiếu bao nhiêu cứ nói, đệ tử có tiền…”
Nói rồi cô ta lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân, trong nhẫn có đến hơn một ngàn linh tinh.
Diệp Quân khẽ cười, cảm thấy ấm áp, mặc dù thời gian tiếp xúc với người này không lâu nhưng cô ta vẫn rất tốt với sư phụ này.
Lúc này món ăn được bưng lên.
Long Đại bỗng chỉ vào một món, cười nói: “Sư phụ, người biết cái này gọi là gì không? Đây gọi là tôm hùm, người biết tôm hùm không?”
Diệp Quân: “…”
Long Đại nhặt một con tôm hùm lên, cười nói: “Đây là đồ ăn của hệ Ngân Hà, chỉ có Tiên Bảo Các mới có thể làm được… Sư phụ, người có biết ăn con tôm hùm này có thể… tăng cường sinh lực nam giới không?”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Tôm hùm tăng cường sinh lực nam giới hả?
Diệp Quân bị cô ta làm cho cạn lời.
Bây giờ hắn mới nhận ra cô ta khá vui tính.
Long Đại bóc một con tôm xong, đưa cho Diệp Quân, mỉm cười: “Sư phụ ăn đi”.
Diệp Quân khẽ cười, nhận lấy con tôm cắn một miếng, thịt rất mềm, rất ngon.
Long Đại cũng bóc cho mình một con, cắn một miếng lớn rồi nói: “Sư phụ, thuật ngự kiếm người dạy ta rất tuyệt vời. Sau khi đến thư viện Quan Huyên, ta phát hiện ra những gì họ dạy ta không mạnh bằng người dạy”.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta đến tìm cô là muốn cô giúp ta một chuyện”.
Long Đại gật đầu: “Sư phụ nói đi”.
Diệp Quân lấy hai bức thư ra đưa cho Long Đại, sau đó nói: “Sư phụ mong cô có thể gửi hai bức thư của ta cho vũ trụ Quan Huyên…”
Long Đại nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?”
Diệp Quân gật đầu.
Long Đại để tôm hùm xuống, cô ta nhìn hai bức thư rồi nói: “Ta có thể đọc nội dung trong bức thư không?”
Diệp Quân gật đầu: “Có thể”.
Long Đại cầm một bức thư trong đó lên, cô ta nhìn Diệp Quân: “Có thể thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thấy Diệp Quân không tỏ ra tức giận, cô ta đang định xé phong bì, nhưng vừa định xé cô ta lại dừng lại, im lặng một lúc, sau đó đặt bức thư lên bàn.
Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”
Long Đại lắc đầu: “Ta vẫn không nên đọc thì hơn”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Long Đại nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đọc đi, sau đó cô hãy quyết định có giúp ta hay không”.
Long Đại lắc đầu: “Cho dù sư phụ muốn làm gì, ta cũng giúp cả”.
Nói rồi cô ta cất thư đi.
Diệp Quân lại nói: “Chuyện này sẽ khá nguy hiểm”.
Long Đại cười nói: “Sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.