Diệp Quân nhìn Quân U, cười nói: “Cô đang giả vờ với ta đấy à? Đầu tiên, từ lúc chúng ta xảy ra mâu thuẫn đến giờ, cô luôn gây phiền phức sau lưng ta, khiến hết người này đến người khác có cảnh giới cao hơn ta nhắm vào ta. Sao thế, chỉ cho phép bản thân cô âm thầm dùng thủ đoạn, không cho phép ta gọi người à? Hơn nữa, nếu ta muốn dựa vào thế lực của nhà ta thật thì mẹ nó, những đám “lưu manh” như cô đã biến thành tro bụi rồi, còn đến lượt cô ở đây lên mặt với ta à?”
Quân U híp mắt: “Diệp công tử, ngươi…”
“Ngươi cái quần gì!”
Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn xòe tay ra, tia kiếm khí bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm khí Thiên Mệnh!
Tay trái Diệp Quân chỉ vào người đồ đen bên cạnh Quân U, hắn nhìn thẳng vào Quân U: “Hôm nay ông đây còn dựa vào người nhà mình, đến đây, chẳng phải ngươi rất giỏi sao? Bây giờ ông đây đứng đây này, ngươi đến giết ta đi”.
Cầu đến giết.
Sắc mặt mọi người đều rất kỳ lạ.
Thật ra họ không nhìn ra được sự đáng sợ của kiếm khí trong tay Diệp Quân, lúc này kiếm khí trong tây Diệp Quan không có bất kỳ dao động nào, giống như kiếm khí bình thường.
Tất nhiên họ sẽ không ngu ngốc cho rằng đây là kiếm khí bình thường.
Mọi người đều nhìn người đồ đen phô diễn sức mạnh trước đó, nhưng người đồ đen lại giữ im lặng ngoài dự đoán của mọi người.
Sắc mặt mọi người càng trở nên kỳ lạ.
“Đến đây nào”.
Diệp Quân chỉ vào Quân U và người đồ đen mắng: “Mẹ nó, các ngươi đến giết ta đi, hôm nay ta vẫn sẽ dựa vào thế lực của gia đình, nếu các ngươi không phục thì giết ta đi”.
Nghe thế các cường giả Thần Châu đều tức giận.
Mẹ kiếp, kiêu ngạo quá rồi đấy.
Một cường giả nền văn minh Thần Châu bỗng bước ra, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi lấy tia kiếm khí để kiêu ngạo cái gì hả?”
Lúc mọi người tưởng ông ta định ra tay thì đột nhiên chuyển chủ đề: “Tiền bối đồ đen này vô địch, sao có thể sợ kiếm khí không rõ lai lịch của ngươi được chứ? Hắn có thể giết chết ngươi chỉ với một đòn”.
Mọi người: “…”
Người đồ đen bỗng giơ tay lên.
Gã ra tay thật rồi.
Nhưng gã không tấn công Diệp Quân mà ra tay với ông lão Thần Châu đó, ông lão Thần Châu còn chưa kịp phản ứng đã biến thành một đống máu.
Bị giết trong tích tắc.
Mọi người: “…”
Người đồ đen khàn giọng nói: “Tự cho mình thông minh đi đổ thêm dầu vào lửa, cũng phải xem mình có khả năng đấy không”.
Các cường giả Thần Châu nhìn người đồ đen, cực kỳ sợ hãi, sức mạnh này đáng sợ quá.
Người đồ đen quay lại nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Quân U bên cạnh gã bỗng lên tiếng: “Diệp công tử, hôm nay là chuyện của ngươi và nền văn minh Thần Minh, bọn ta không nhúng tay vào, các ngươi tiếp tục đi”.
Nói rồi hai người lùi sang một bên.
Diệp Quân nhìn chỗ đó, sau đó đi đến cạnh Đồ, Đồ nói: “Người đó không đơn giản”.
Diệp Quân gật đầu: “Con biết”.
Đồ nhìn kiếm khí trong tay Diệp Quân: “Tỷ ấy để lại cho con?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Đồ cười nói: “Tỷ ấy từng nói con trưởng thành rồi, giờ xem ra đúng là thế thật”.
Diệp Quân nhìn kiếm khí trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Tại sao cô cô còn muốn thử thách con?”
Đồ nói: “Đây không phải là thử thách”.
Diệp Quân nhìn Đồ, Đồ khẽ nói: “Đây là đang rèn giũa con, tất nhiên đây là cách rèn giũa rất tàn nhẫn, cũng chính là vì con đã trưởng thành nên tỷ ấy mới sẽ rèn giũa con bằng cách này…”
Diệp Quân vẫn còn hơi không tin.
Nhưng Đồ lại không giải thích gì thêm, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn Lăng tu nữ cách đó không xa, lúc này Lăng tu nữ cũng đang nhìn bà ấy.
Tay phải Lăng tu nữ để ra sau lưng, cô ta đứng đó khiến người ta có cảm giác bị áp bức.