Thiếu niên gật đầu: “Phải”.
Hoàng đế: “Diệp công tử đang tu luyện, không được quấy rầy”.
Thiếu niên: “Không sao, ta ở đây chờ”.
Hoàng đế Đại Chu nhíu mày.
Đạo Quân và những người khác không khỏi ngạc nhiên. Người của Ác Đạo Minh mà hòa nhã thế à?
Thiếu niên áo đen chỉ nhắm mắt, không nói gì nữa.
Hoàng đế liếc nhìn hắn ta một cái rồi nói: “Chúng ta đi”.
Rồi biến mất cùng các cường giả Đại Chu.
Trăn Tuyết nhìn theo, thấp giọng nói: “Bọn họ không hề sợ hãi”.
Thiếu niên: “Có tra ra lai lịch của nữ kiếm tiên giao thủ với Cơ Tiểu Kiếm và Thương Vũ không?"
Trăn Tuyết gật đầu: “Là cô cô của Diệp Quân, cũng đến từ vũ trụ Quan Huyên, sức mạnh... không rõ”.
Thiếu niên: “Che giấu?"
Trăn Tuyết: “Chắc vậy. Bà ta rất ít dùng đến sát chiêu khi giao thủ với Cơ Tiểu Kiếm, đã vậy còn một đánh hai mà không rơi xuống hạ phong, hẳn là che giấu sức mạnh”.
Thiếu niên im lặng một hồi mới lầm bầm: “Vũ trụ Quan Huyên...”
Trăn Tuyết chần chừ: “Thiếu chủ đến gặp Diệp Quân kia là để...”
Thiếu niên nhắm mắt lại, nói: “Ngươi đã biết, còn hỏi ta làm gì? Giữa chúng ta với nhau không cần cứng nhắc như vậy”.
Trăn Tuyết cúi đầu không nói.
Thiếu niên lại hỏi.: “Trăn Tuyết, ngươi nghĩ thử xem. Ta và Diệp công tử sàn sàn tuổi nhau, nhưng ai mạnh hơn ai?"
Trăn Tuyết đáp ngay: “Thiếu chủ”.
Thiếu niên chỉ cười không nói.
Trong Tiểu Tháp.
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, nhìn vô số cột sáng tan biến.
Có kiếm quang lóe lên trong mắt hắn.
Diệp Quân vươn tay, một luồng kiếm khí phun thẳng lên cao.
Uỳnh!
Tiếng kiếm minh vang vọng đất trời.
Mười phần thần tính!
Cùng lúc, lọn tóc bên tai hắn ngả thành màu trắng, nhanh chóng nhuộm bạc cả đầu.
Ánh mắt hắn cũng lạnh đi.
Trở nên lãnh đạm vô tình.
Hắn gọi ý kiếm xuất hiện trong tay: “Tháp gia, luyện tập chút không?"
Ý kiếm thoắt cái biến thành kiếm Thanh Huyên.
Tiểu Tháp: “...”
“Luyện tập?”